Ai ngờ đầu bếp Đinh cô như quái vật, cần suy nghĩ từ chối.
Thái độ của ông khiến Miêu Lan Lan cảm thấy xúc phạm, cô đầu hậm hực đến cửa nhà ăn lúc đụng trưởng nông trường Vương. Lúc đó cô vui mừng, còn tưởng như ngày xưa thể theo ăn một bữa ngon, ngờ trưởng nông trường Vương như thấy cô , một mặt lạnh lùng thẳng , cho cô bất kỳ cơ hội lên tiếng nào.
Mặc dù Miêu Lan Lan cực kỳ tức giận nhưng cô thể gì , chỉ thể ôm cái bụng đói về chỗ ở của .
Cũng may mấy ngày cô mới nhận một gói đồ ở nhà gửi tới, tuy chỉ là hai gói bánh quy và một túi lương khô nhưng cũng quý lắm . Bữa tối hôm đó cô chỉ thể hấp một ít lương khô để bữa tối.
Nhìn bánh rán trứng trong tay Đằng Đằng, Miêu Lan Lan thèm thuồng chảy nước miếng.
Sau đó, cô Ngô Thanh Phương bên cạnh thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Rõ ràng Ngô Thanh Phương ba mươi tuổi, chồng con hơn nữa còn luôn ốm yếu gầy như que củi, nhưng ngay cả Miêu Lan Lan cũng công nhận rằng cô trông vẫn trẻ trung và xinh ! Đặc biệt là dáng vẻ tươi ngọt ngào chuyện với con trai hiện tại của cô , đơn giản là vô cùng động lòng !
Miêu Lan Lan thở phì phì xoay đầu , trong đầu cô nhiều suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn chọn yên Ngô Thanh Phương và Đằng Đằng trường mới nhấc chân về phía .
Buổi sáng cô tiết học, một chậm rãi bộ dọc theo lề đường.
Điều cô ngờ là cô thấy Vương Văn Quảng cũng vội vàng chạy tới!
Bây giờ là bảy giờ , những đứa trẻ từ nông trường đến lớp . Vương Văn Quảng cúi xuống điều gì đó với một đứa trẻ, đó lùi ven đường chờ đợi.
đợi một hồi cũng thấy ai đến.
Miêu Lan Lan nhíu mày, cử động đôi chân lâu chút cứng ngắc chuẩn nhanh chân trở về trường học, rốt cuộc thấy “hồ ly tinh” Triệu Trân Trân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-525.html.]
Lúc một tiếng chuông lớp lanh lảnh vang lên.
DTV
Triệu Trân Trân thấy chồng , cô thấy xung quanh ai, nhỏ giọng : “Văn Quảng! Sao ở đây?”
Vương Văn Quảng tại đến, ăn sáng xong vốn dĩ định đến văn phòng để bài, nhưng vì đầu óc rối bời căn bản thể bất kỳ tài liệu nào. Vì ngoài định hít thở khí nhưng vô tình về phía cửa của trường học.
Thực , trong vô đêm nhớ vợ, nhiều lang thang đến đây.
Anh cũng tại , hôm nay cứ như một nỗi chấp niệm, bất luận thế nào cũng đến thăm Trân Trân của mới .
Vương Văn Quảng rút món quà mua cho vợ từ trong túi áo khoác , nhỏ giọng : “Trân Trân! Sinh nhật vui vẻ!”
Anh bước lên hai bước, một tay vụng về cầm chiếc kẹp tóc, một tay vén mớ tóc lòa xòa trán cô cẩn thận cài chiếc kẹp tóc lên cho cô.
Triệu Trân Trân mỉm ngọt ngào với chồng.
Vương Văn Quảng vội vàng ngẩng đầu xung quanh, nắm lấy vai vợ ôm cô lòng, nhanh chóng buông .
Hai vợ chồng hàn huyên vài câu, cuối cùng Vương Văn Quảng dám nán lâu, lùi ba bước mới đầu .
Miêu Lan Lan đợi cho đến khi hai vợ chồng khuất mới vội vã đến trường.
Vì món quà của Vương Văn Quảng, cả ngày nay Triệu Trân Trân hạnh phúc.
Thực hôm nay cô chuẩn một chút cho sinh nhật của . Bây giờ gà vịt khó mua, sáng sớm cô đạp xe bến tàu mua về hai con cá và mấy cân tôm, định bụng nhân cơ hội để nấu một bữa tối thật ngon cho bọn trẻ.