Hà Mai Mai ở nhà ăn no tám phần, còn Hà Khánh Hải thì như thế. Sau khi ngủ dậy cũng ăn gì cả, lúc trong bụng sớm trống .
mà Triệu Trân Trân nuôi bốn đứa con, đoán chừng bình thường ăn một bữa cơm ngon cũng dễ dàng. Bánh bột mì trứng gà, mặc dù đói, nhưng vẫn là nên thôi .
Triệu Trân Trân bởi vì cách quá xa nên với Kiến Dân: “Đại Bảo! Con nhích trong một chút, để chú Hà của con xuống cùng ăn !”
Hà Khánh Hải nuốt nước miếng : “Không cần , trễ như , ăn ở nhà !”
Lúc Hà Mai Mai ăn xong một cái bánh. Bánh của nhà dì Triệu quả thật ngon, cô bé ăn một cái nữa, nhưng bụng quả thật no lắm .
Cô gái nhỏ móc chiếc khăn tay lau miệng, khách sáo : “Cám ơn dì Triệu, cháu no lắm !”
Cô bé giương mắt thoáng qua cha , đương nhiên phát hiện dáng vẻ vô cùng ăn kiên quyết chịu ăn của Hà Khánh Hải. Hà Mai Mai cảm thấy kỳ lạ. Bà nội cả ngày bảo cô bé giống cha, luôn háu ăn. Hơn nữa nhà dì Triệu cũng là ngoài, hai gia đình ngày thường lui tới ít, bà nội cô bé thích gia đình dì Triệu, món gì ngon đều mang qua cho dì Triệu một chén.
Cho nên cô bé kinh ngạc : “Cha! Không cha thức dậy đây , vốn dĩ ăn cơm mà!”
Lời dối của Hà Khánh Hải vạch trần, vô cùng mất mặt, khỏi sức trợn mắt con gái.
Thật Triệu Trân Trân ăn cơm, nhưng mà cô và bà Hà cũng xem là quá thiết, thật với Hà Khánh Hải càng xem là . Nếu như hôm qua Kiến Xương bệnh, nhiều nhất cũng chỉ là gặp chào hỏi. Mời một thì cũng mời nữa.
mà lúc Hà Mai Mai như thế, cô cũng : “Bác sĩ Hà đừng khách sáo, nhân lúc còn nóng mau ăn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-551.html.]
Sau khi ăn cơm xong, bác sĩ Hà kiểm tra kỹ một lượt cho Kiến Xương, lấy một viên đá tròn tròn màu đen, bắt đầu xoa bóp cho thằng nhóc.
Động tác của Hà Khánh Hải thoạt nhẹ nhàng mềm mại, hơn nữa còn thỉnh thoảng dùng viên đá chấm nước để giảm bớt lực ma sát. Vương Kiến Xương vẫn đau đến chịu , đặc biệt là lúc xoa bóp phần lưng. Thằng nhóc thật sự là chịu nổi lên.
DTV
Biểu cảm gương mặt của Kiến Dân gì đổi, Vương Kiến Quốc thì nhịn bĩu môi. Em ba từ nhỏ thích , bây giờ bảy tuổi còn hở chút là !
Ngược Kiến Minh cảm thấy như thế. Cảm xúc của đứa trẻ ba tuổi đơn giản, nhóc thấy ba cũng buồn bã rưng rưng nước mắt.
Triệu Trân Trân cũng cảm thấy Kiến Xương chút yếu ớt nên : “Tam Bảo! Chú Hà xoa bóp cho con một chút con sẽ khỏe thôi, cần đến bệnh viện tiêm thuốc nữa! Con bảy tuổi , hơn nữa còn là học sinh tiểu học, đừng gặp chút khó khăn nhè ?”
Kiến Xương mím môi, chịu gì cả.
Ở hiện trường thể hiểu cho Kiến Xương nhất chính là Hà Mai Mai. Từ nhỏ cô bé bệnh đều uống thuốc tiêm gì, mỗi đều là cha cầm một viên đá dùng sức cạo bàn tay, cánh tay, đỉnh đầu, còn lưng của cô bé, mỗi đều đau!
Cô bé vội vàng : “Dì Triệu, cha cháu mạnh lắm, chắc hẳn là Tam Bảo thật sự đau!”
Vương Kiến Xương xong câu , nước mắt lưng tròng gật đầu, lúc cảm thấy chị gái nhỏ nhà hàng xóm là xinh nhất thế giới .
Bác sĩ Hà ấn huyệt cho Kiến Xương ba ngày là thằng nhóc khỏi hẳn.
Nếu như là ngày mà truyền nước liên tiếp bốn năm ngày thì thể khỏi .
Triệu Trân Trân học kỹ thuật ấn huyệt cho trẻ của bác sĩ Hà, nhưng khi hỏi thăm bà hai thì cô do dự.