Rõ ràng Hà Mai Mai đồng ý với lời , cô bé ngẩng đầu lên bực tức : “Dì Triệu! Không như , đây cha luôn trực ca ngày, còn xin nghỉ phép mấy ngày liên tục, cho dù cha trực ca đêm thì hết ca cũng nên về nhà ngủ chứ!”
Thật , Triệu Trân Trân quá quan tâm đến tình hình của những khác, bao gồm cả bác sĩ Hà. Lúc , khi Hà Mai Mai nhắc nhở, vẻ như thực sự là như . Lúc bác sĩ Hà luôn đến nhà, nhiều đến mức cô cảm thấy như một gánh nặng, nhưng những ngày thực sự hiếm khi thấy , sống đối diện nhưng hầu như mấy gặp mặt.
Hà Mai Mai là con gái của bác sĩ Hà, cô bé còn , bác sĩ Hà với tư cách là một cha gánh vác nhiều trách nhiệm hơn và dành nhiều thời gian sức lực hơn để chăm sóc con gái . với biểu hiện của bây giờ thực sự là đủ tiêu chuẩn.
chuyện gia đình khác cô ngoài tiện xen .
Triệu Trân Trân im lặng vài giây : “Mai Mai đừng buồn nữa, cháu với bà nội về vấn đề ?”
Từ khi mất, Hà Mai Mai giỏi quan sát sắc mặt lớn, đương nhiên cô bé bắt gặp vẻ do dự mặt dì Triệu, lập tức mím môi : “Dì Triệu! Bà nội để ý , cháu bác cả khi bác còn nhỏ ông bà nội cháu đều là những nghiện công việc, bác và cha bà cố nuôi nấng! Nếu cháu tìm cha bà sẽ phê bình cháu quá dính !”
Quả thực bà Hà là một mạnh mẽ, thể những lời như cũng gì lạ.
DTV
Đến lúc Vương Kiến Quốc mới xen : “Mẹ! Hay là mắng chú Hà ? Không hiệu phó Dương luôn rằng để học sinh đạt điểm cao, ngoài nỗ lực của bản còn cần sự phối hợp chặt chẽ của cha đó !” Vì cảnh của trường tiểu học nông trường đặc biệt, thể tổ chức họp phụ nên buổi chào cờ thứ hai Dương Quang Thắng nhiều nhấn mạnh điểm , hy vọng học sinh thể truyền đạt cho phụ , từ đó nhận đủ sự chú trọng.
Triệu Trân Trân gật đầu, hỏi: “Mai Mai! Đợi cha cháu về, dì sẽ chuyện với cha cháu! Cháu đừng buồn nữa, hôm nay dì đang bánh chiên dầu, lát nữa cháu ở ăn tối !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-585.html.]
Hà Mai Mai nín vui vẻ gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm , Hà Mai Mai kịp ăn sáng đeo cặp sách ngoài, cô bé đến bệnh viện của cha . Lúc bác sĩ Hà vẫn tan ca đêm, tạm thời cần xử lý bệnh, một y tá cùng ca với đang cầm sách chuyên môn hỏi cái cái . Hai đều mệt mỏi, câu câu thảo luận.
Hà Mai Mai thấy cha ghế như chuyện gì, cô y tá trẻ thấy cô bé thì : “Ồ, Mai Mai đến sớm ?”
Hà Mai Mai thích nụ phần khoa trương khuôn mặt của cô , nhưng mặt cô bé luôn là một đứa trẻ lễ phép và hiểu chuyện, vì cô bé đáp: “Dì Diệp, cháu ăn bánh nướng ở căng tin của đó ạ!”
Ăn bánh nướng giòn rụm với cháo bột ngô nóng hổi, tâm trạng của Hà Mai Mai hơn một chút.
Bác sĩ Hà xoa trán hỏi: “Con chuyện gì Mai Mai? Ông bà nội ở nhà đều khỏe chứ?”
Hà Mai Mai nuốt miếng bánh nướng cuối cùng, liếc cha một cái : “Ông bà đều , con lắm!”
Bác sĩ Hạ sửng sốt, bé con mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trông khỏe mạnh. Từ khi cửa hai mắt đảo láo liên, đang nghĩ cái gì, dáng vẻ tức giận bừng bừng như , chỗ nào đây?
Hà Mai Mai một ăn nốt phần cháo còn , cô bé chút đắc ý : “Cha! Dì Triệu chuyện với cha, nhất hôm nay cha trở về nhà !”