Cho dù thằng nhóc một thậm chí hai vẫn hiểu thì cũng tuyệt thể hiện là vui vẻ, vẫn kiên nhẫn giảng đến khi thằng nhóc hiểu thì thôi.
Lúc sai bài tập thì cũng như cha, dáng vẻ như lúc nào cũng thể đánh .
Kiến Xương ngờ rằng đồng ý nhanh như , thằng nhóc gắp thêm cho Triệu Trân Trân một miếng thịt gà lớn, còn tiếc nuối mà : “Mẹ, cha chặt đùi gà !”
Triệu Trân Trân , : “Tam Bảo ăn nhanh , ăn xong chúng xem phim!”
Ăn xong bữa tối, cả nhà sáu cùng ngoài. Kiến Quốc vui mừng nhất, ngay đầu tiên, còn lôi kéo Kiến Dân : “Anh, em đến rạp phim hỏi , ông trông cửa còn phim đấy!”
Vương Kiến Dân cũng hứng thú lắm nên chỉ gật gật đầu. Mới khỏi ngõ nhỏ, Kiến Dân đột nhiên : “Mẹ! Con tự nhiên nhớ còn hai đề xong, sắp thi hết học kỳ , con xem phim nữa !”
Thành tích của Vương Kiến Dân vẫn luôn , lên cấp ba là một chuyện khó, Triệu Trân Trân : “Không , thi thoảng thư giãn một tí cũng vô cùng cần thiết!”
Kiến Dân do dự một lát định , nhưng Vương Văn Quảng lên tiếng: “Trân Trân, suy nghĩ của Kiến Dân là đúng đấy, việc của ngày nào hết ngày đó, đây là một thói quen . Kiến Dân, con về !”
Vương Kiến Dân thở phào một , trở về.
Vương Văn Quảng bóng lưng của bé nhíu mày.
Bộ phim bắt đầu một lúc thì Triệu Trân Trân xem đến mê mẩn, Vương Văn Quảng đột nhiên ghé tai cô : “Trân Trân, vệ sinh một chút!”
Triệu Trân Trân cũng để ý, gật gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-715.html.]
Vương Văn Quảng khỏi rạp phim, chỉ mười phút về đến nhà, nhưng cửa chính sân nhà vẫn đóng chặt. Anh đẩy cũng đẩy , rõ ràng là khóa từ bên trong. chuyện đó khó , đến nhà họ Diệp tìm một chiếc dây thép mỏng, nhanh chóng mở cửa . Anh lặng lẽ trong sân, cách chiếc cửa sổ thấy Kiến Dân đang chuyện với một bạn nữ.
Vương Văn Quảng do dự chốc lát, cuối cùng quyết định phiền bọn nhóc mà ở góc tường ngóng.
Lưu Lỵ Lỵ ăn bữa tối , nhưng hương vị của thịt gà gầm thực sự quá hấp dẫn, cô bé vẫn nhịn mà gắp lên ăn, còn tán thưởng: “Vương Kiến Dân, cha nấu ăn thực sự ngon! Mẹ nấu ăn cũng giỏi lắm, nhưng bố chẳng gì cả, nấu bát mì cũng ăn nổi!”
Vương Kiến Dân đang bài tập, thấy thì ngẩng đầu : “, gần đây bận rộn, buổi tối hầu như là cha cơm.”
DTV
Lưu Lỵ Lỵ thấy thế thì ngưỡng mộ, trong lòng nghĩ, nếu cha đều thể về nhà thì !
Cô bé cho cha một bức thư, mặc dù nhận thư hồi âm nhưng cha cũng gửi thư cho ông nội, lẽ vì điểm mà ông bà nội đối với cô bé hơn nhiều. Bình thường cơm đều sẽ chia cho cô bé một ít, cuối tuần thì cũng phân biệt đối xử giữa cô bé và họ em họ nữa. Bánh trứng dù phần của cô bé, nhưng nếu ăn mì thì trong bát mì cũng sẽ nước sốt thịt.
Có thể nhận đãi ngộ như , Lưu Lỵ Lỵ lòng .
Lưu Lỵ Lỵ ăn hết thịt trong đĩa , mới hắng giọng: “Ôi, no quá .”
Vương Kiến Dân cảm thấy dáng vẻ của cô bé buồn , nhịn mà phá lên, : “Lưu Lỵ Lỵ, uống nước ?”
Lưu Lỵ Lỵ gật gật đầu.
Vương Văn Quảng con trai ân cần mà rót nước ấm cho bạn nữ , một mặt thì lắc lắc đầu, mặt khác thì quyết định âm thầm .
Quay trở rạp chiếu phim, bộ phim cũng phát một nửa , Triệu Trân Trân hiểu nên hỏi: “Văn Quảng, cái gì thế?”
Bởi vì cuối tuần nên trong rạp phim nhiều , Vương Văn Quảng kéo vợ xuống ghế , nhỏ giọng kể chuyện của Kiến Dân.