Bởi vì liệu cụ thể liên quan ở bên trong khá nhiều, hơn nữa cần diễn đạt tường tận hiện trạng kinh tế của cả Bình Thành, đặc biệt là liên quan đến mỗi xí nghiệp, công xưởng. Một điểm đặc thù nhất là bản thảo là cấp yêu cầu, thị trưởng Trần dùng để truyền thụ kinh nghiệm với thành phố bên cạnh.
Không thể quá chân thực, nhưng càng thể quá khoa trương đúng. Không những nắm chắc chừng mực nhất định, mà những khía cạnh nhất định tránh nặng tìm nhẹ.
Cô một thói quen , một khi việc thì cực kỳ nhập tâm. Đầu tiên cô xem một lượt những tư liệu chuẩn xong đó, đó mới bắt đầu . Sau khi xong còn sửa chữa soát một chút, lúc chỉ còn nửa trang, chị Giang gõ cửa tiến , : “Tổng thư ký Triệu, cô đến nhà ăn , là để mang về giúp cô?”
Triệu Trân Trân sửng sốt, đồng hồ đặt ở bên cạnh, thời gian trôi qua thật nhanh, mười hai giờ .
Cô : “Chị Giang, cảm ơn chị, hôm nay ăn trưa ở nhà ăn!”
Chị Giang gật đầu , Triệu Trân Trân thu dọn đồ bàn một chút mới đến phòng chờ.
DTV
Triệu Hậu Lễ ghế cả một buổi sáng, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhìn thấy cô đến vốn tức giận, nhưng nghĩ đến phận bây giờ khác , cố gắng nặn nụ : “Cô, cô đến , cháu đợi cô lâu lắm !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-837.html.]
Thực đây tòa thị chính nghiêm ngặt như , nếu như tìm chỉ cần rõ tên thì bảo vệ cổng sẽ cho . một tháng Lâm Thành xảy một chuyện lớn, tục ngữ câu rừng thiêng nước độc nên điêu dân, dùng để miêu tả Lâm Thành thể nào thích hợp hơn nữa. Bởi vì bất mãn với một chính sách nào đó của chính quyền, một thôn dân của một thôn láo là của lãnh đạo thành phố, ôm rìu ở trong lòng xông văn phòng của phó thị trưởng Lư Chí Vĩ. Mặc dù cuối cùng thương , nhưng khi chuyện truyền , văn phòng chính quyền các nơi đều tăng cường đề phòng với công việc bảo vệ cổng. Hễ là nhân viên việc mà tiến tòa thị chính, nhất định sự đồng ý của liên quan.
Triệu Trân Trân trả lời mà nhíu mày hỏi: “Cháu đến gì, cháu chuyện gì?”
Triệu Hậu Lễ chỉ bột ngô, trứng gà và một lọ dưa muối đất : “Cô, bà nội cô mang thai thì lo lắng cho cô, nhưng sợ đến thì cô vui, cho nên bảo cháu mang đồ đến cho cô!”
Triệu Trân Trân buồn : “Không cần , cháu cầm về tự ăn , nếu như còn chuyện gì khác thì về , cô bận!”
Trong lòng Triệu Hậu Lễ chút tức giận, cô của vẫn luôn mắt cao hơn đầu. Trước đây lúc chủ tịch công đoàn ở xưởng bông nhà nước, thì quan tâm đến em bọn họ chút nào, như là sợ họ hưởng lợi từ cô, bây giờ thì càng như . Làm lên tổng thư ký thành phố , càng hiểu nhân tình! Bà nội lòng gửi đồ cho cô, cô cần, đây là xem thường bà nội ?
Làm gì chuyện đối xử với lớn như ?
Triệu Trân Trân liếc mắt sự tức giận gương mặt của , cảm thấy cực kỳ buồn . Loại vô cùng ngu xuẩn , cũng xứng chiếm dụng thời gian đáng quý của cô? Cô để ý cháu trai nữa, ngoảnh đầu nghiêm túc với trưởng phòng bảo vệ cổng: “Sau đến tìm đuổi thẳng là !” Nói xong cũng đầu luôn.
Triệu Hậu Lễ thực sự ngờ cô nhanh như , đến chỉ vì đưa đồ, còn một chuyện vô cùng quan trọng nhờ vả cô. Ba năm kết hôn với một công nhân nữ của xưởng, năm ngoái sinh một đứa con trai. Vốn là một chuyện vui nhưng ngờ vợ khăng khăng con trai theo họ . Đương nhiên là đồng ý, vì chuyện mà hai cãi ầm ĩ.