Nói một câu thật lòng, nếu như Triệu Truyền Hà là một bình thường, lười tham ăn thì tìm một công việc cho khó chút nào. Gần đây xưởng sữa chua của trường học bọn họ đang mở rộng sản xuất, mới mở thêm một xưởng, cũng đang tuyển . nhân phẩm của em trai của Trân Trân , đây từng ở xưởng bông nhà nước, chê mệt , khi còn trộm một cuộn vải lớn của công xưởng, Triệu Trân Trân lấy tiền lương bồi thường.
Do đó, lập tức từ chối: “Xưởng may mặc cũng là chị mở, cô với của công xưởng, cũng quan hệ. Hơn nữa gần đây tòa thị chính một văn kiện, các đơn vị các công xưởng tuyển nhờ cậy quan hệ, nếu như phát hiện nhất định sẽ phạt nặng! Chuyện và Trân Trân đều giúp !”
Vương Ngọc Hoa bĩu môi, nhịn : “Anh rể, lời của quá lừa . Anh và chị một là hiệu phó trường đại học, một là tổng thư ký thành phố, thể tìm một công việc công nhân cho Truyền Hà ?”
Vương Văn Quảng khách sáo : “Quả thực là tìm , ai thể tìm cô tìm đấy mà nhờ !”
Triệu Trân Trân giường một lúc cảm thấy đỡ hơn nhiều, bốn đứa trẻ thấy cô tỉnh, lập tức hỏi: “Mẹ ơi, vẫn khỏe chứ?”
Cô : “Mẹ khỏe, các con cần ngoài , ngoài chút !”
Triệu Trân Trân thấy chồng tức đến đỏ mặt, với , ngoảnh đầu với cha : “Cha, , bây giờ con sống , cũng sẽ sống , cho nên cần đến thăm con nữa. Đương nhiên, cũng đừng bất cứ suy nghĩ an phận nào, thật đừng công việc của một , mười cũng vấn đề gì! cụ thể là chú ba thì , nó thể chịu khổ cũng thể chịu mệt, tay chân còn sạch sẽ, như đến công xưởng nào cũng sẽ bôi nhọ con! Hơn nữa nếu như theo, con sẽ lập tức bảo xưởng bông nhà nước đuổi việc Hậu Lễ!”
Chu Hồng Anh và ông Triệu đều giật sợ hãi, đặc biệt là Chu Hồng Anh, Hậu Lễ là đứa cháu trai cả bà yêu thương nhất, ngay lập tức bà tức đến giậm chân mắng , nhưng Triệu Truyền Hà kéo .
Triệu Trân Trân sợ bà : “Cha, , một câu hai nhất định nhớ kỹ. Mặc dù con là con gái của hai , nhưng ân dưỡng dục mấy năm của hai con trả đủ , khác gì lạ. Nếu như cứ dây dưa rõ, thì đừng trách con khách sáo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-842.html.]
Chu Hồng Anh và ông Triệu đều khí thế cô dọa sợ.
Vương Ngọc Hoa phục : “Bớt ở đây hù dọa !”
Triệu Trân Trân : “Em dâu, Sơn Tây một nông trường lớn, bọn họ đang thu nhận xã viên, cô ?”
Vương Ngọc Hoa ánh mắt tràn ngập uy h.i.ế.p của cô dọa sợ, mặc dù lời chị chồng vẻ là bàn bạc, nhưng ý tứ rõ ràng là, nếu như bọn họ thành thật. Mặc kệ là bọn họ đồng ý , đều sẽ đưa bọn họ đến Sơn Tây!
Không quen với cuộc sống nơi đó, nhất định thể !
Vương Ngọc Hoa cúi đầu dám lung tung nữa.
Dù thì bọn họ cũng là đường xa đến, buổi tối Vương Văn Quảng bảo Kiến Dân đến nhà hàng quốc doanh mua nhiều bánh bao bữa tối. Sáng sớm ngày hôm dẫn nhóm Chu Hồng Anh , mua bữa sáng cho họ, còn đưa cho năm mươi tệ, cực kỳ lưu loát tiễn bọn họ .
Lúc đầu, khi mà thị chính bắt đầu triển khai chợ ở vùng ngoại ô phía Tây và vùng ngoại ô phía Đông từng hứa, trong vòng nửa năm sẽ đánh thuế gian hàng và các phí khác. Đến tháng năm năm nay là kết thúc thời gian miễn thuế, cứ hai mét tính là một đơn vị, mỗi quầy hàng mỗi ngày đóng năm hào phí quản lý chợ.
DTV
Giá thì cũng là ít, đặc biệt là đối với những thương nhân mà buôn bán hàng ngày, một tháng tính cũng mười lăm tệ.