Trùng Sinh, Trở Thành Người Mẹ Mẫu Mực - Chương 918

Cập nhật lúc: 2025-07-29 14:57:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Kiến Minh như cá gặp nước, ngày nào cũng vui vẻ cho đến nửa tháng trong lớp tổ chức một bài thi.

Kiến Minh khác với những đứa trẻ bình thường, nhóc thích thi cử, thích khí nghiêm túc trong phòng thi, thích âm thanh sột soạt khi bài thì nhóc càng thích nộp bài .

Tuy nhiên, nhóc gặp một tình huống từng gặp đây.

Vương Kiến Minh thành các câu hỏi một cách dễ dàng và suôn sẻ, nhưng bối rối bởi câu hỏi khó cuối cùng.

Cậu nhóc tính toán liên tiếp hai cũng tìm đáp án, trong lòng chút lo lắng, cau mày đang định thử thứ ba thì hết thời gian bài.

Tuy nhiên, đây cuối cùng. Trong hai ngày thi tiếp theo, đều những câu hỏi mà nhóc .

Kiến Minh chút bối rối và buồn.

Trước đây trong học tập nhóc luôn vượt trội so với bạn học, nhưng bây giờ bạn học của nhóc đều bình thường, tiếp tục đầu trong đám lẽ sẽ khó.

“Tứ Bảo! Anh bạn học em em ăn cơm hả?”

Vương Kiến Minh bất động giường, yếu ớt : “Anh cả, em ăn!”

Vương Kiến Dân thấy sắc mặt của nhóc, lo lắng : “Tứ Bảo, em khỏe , cả đưa em bệnh viện trường khám nhé!”

Kiến Minh lắc đầu, chút uể oải : “Anh cả, em chỉ là thi cử lắm!”

Kiến Dân ngẩn một lúc, ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy quá ngạc nhiên.

Trên đời thông minh nhiều, thông minh chăm chỉ cũng nhiều, đây là một trong những trải nghiệm thực tế nhất của Kiến Dân khi đại học.

Em tư từ nhỏ thiên phú khác biệt, trong mắt thường là thiên tài, nhưng trong lớp thiếu niên, thể mỗi trong đó đều là thiên tài.

Cậu an ủi em trai: “Em tư, em thi , cố gắng hơn. Đi thôi, hôm nay cả mời em nhà hàng ăn cơm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-918.html.]

DTV

Kiến Minh buổi trưa đến nhà ăn muộn, nên ăn uống cũng qua loa, bây giờ bên ngoài trời tối, nhóc sớm thấy đói .

Cảm giác đói thật khó chịu, thi kém còn khó chịu hơn.

Không tại lúc Vương Kiến Minh nhớ nhà, cũng nhớ Triệu Trân Trân.

Không một dấu hiệu báo , nhóc đột nhiên bật .

Bây giờ ngay cả Vương Kiến Dân cũng hoảng sợ.

Trong ấn tượng của , Kiến Minh vẫn luôn là một tiểu thiên tài thích sống trong thế giới của , hầu như phiền muộn gì trong lòng. Hiện tại bộ dạng khi nhận đả kích của em trai là thứ mà đây từng thấy. Kiến Dân do dự một chút, tiến tới ôm lấy em trai : “Em tư, em đừng buồn nữa, em ăn vịt ?”

Vương Kiến Minh trả lời, nhưng dày nhóc trả lời, ùng ục một hồi.

Kiến Dân vỗ đầu em trai : “Mau dậy , ngày mai là cuối tuần, chúng đừng đến nhà ông hai nữa. Anh cả dẫn em công viên chơi nhé, ?”

Kiến Minh lấy mu bàn tay lau nước mắt, gật đầu.

Bây giờ ở Bình Thành cũng quán vịt , Vương Kiến Minh cùng cha ăn ở đó vài , hương vị ngon nhưng thể so sánh với vịt ở Bắc Kinh.

Kiến Minh đói đến mức cảm thấy thịt vịt bàn là món ăn ngon nhất đời, nhóc chấm nước sốt ngọt, cho chút hành lá thái nhỏ , cuộn và ăn hết miếng đến miếng khác. Rất nhanh ăn hết đĩa thịt vịt.

Kiến Dân và Ngô Thiên Nguyệt ở bên cạnh xem, và mỉm .

Ngô Thiên Nguyệt múc đầy một bát canh vịt và : “Tứ Bảo húp ít canh !”

Vương Kiến Minh lấy khăn lau tay, lễ phép : “Cám ơn chị Thiên Nguyệt!”

Để xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của em trai , hôm Kiến Dân đưa Kiến Minh đến công viên, đó chèo thuyền ở Hậu Hải. Vào buổi trưa còn mời em trai và Ngô Thiên Nguyệt ăn đồ Tây.

Khoảng bốn, năm ngày , giờ học buổi chiều, hai em và Ngô Thiên Nguyệt cùng ăn cơm trong nhà ăn của trường. Kiến Dân thấy em trai vẻ vui vẻ thì tò mò hỏi: “Tứ Bảo, chuyện vui gì ?”

Loading...