Vốn Vương Kiến Minh chỉ buột miệng đến, mục đích để chuyển chủ đề. Hiện giờ mục đích đạt , tuy rằng ý kiến của cha phủ nhận, nhưng tâm trạng . Cậu bỏ chỗ rau hẹ chậu rửa, : “Cha, tháng con đến trường của ba, trường con , các bạn học nữ của ba đều nhiệt tình, còn mời con ăn mì trộn!”
Là một hiệu trưởng trường đại học Vương Văn Quảng quen với chuyện giữa nam nữ sinh viên, cho dù nhân vật chính là con trai ruột của thì cũng hứng thú. Anh bàn bạc gì đến vấn đề , mà tiếp tục đến vấn đề hướng khi nghiệp của con trai út: “Tứ Bảo , con nước ngoài, lẽ rằng cơ hội hiếm bao, những điều khác , các sinh viên của các khoa của đại học Bình Thành đều tranh giành suất du học của chính phủ! Hơn nữa chuyên ngành của con là Toán học, mắt Mỹ vẫn là quốc gia duy trì trình độ đầu thế giới trong lĩnh vực , con sớm nghĩa con sẽ học những kiến thức tiên tiến của họ. Sau khi học thành tài sẽ về phục vụ đất nước!”
Trong lòng Kiến Minh thở dài một cách bất đắc dĩ, nước ngoài ? Vì thể giành lấy suất du học, điều chuyện bất luận thế nào cũng thể .
Vương Kiến Minh khí thế : “Cha! Giáo viên chúng con , trình độ toán học của nước cũng kém, nếu như nỗ lực cũng thể theo kịp với trình độ quốc tế, về điểm con cũng tự tin!”
Những lời nếu khác , Vương Văn Quảng nhất định sẽ ngay lập tức dùng sự thật để đáp trả, nhưng Kiến Minh thì khác, từ nhỏ là một thiên tài, khi học lớp thiếu niên của trường đại học Bắc Kinh thì thành tích nào cũng xếp thứ nhất. Nói rằng là thiên tài trong những thiên tài quả điêu ngoa, đối với những như thế mà quả thực bất cứ điều gì cũng thể xảy .
Không thế giới đổi bọn họ mà bọn họ đổi thế giới.
Vương Văn Quảng , bắt đầu cán vỏ hoành thánh.
Triệu Trân Trân nhớ con trai út, giường nhưng thể ngủ , nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cô dậy tắm nước nóng đó quần áo đến nhà bếp. Động tác của Vương Văn Quảng và Kiến Minh nhanh, gói một mành. Kiến Minh là đứa trẻ học gì cũng nhanh chóng, hoành thánh gói trông dáng.
“Tứ Bảo, con lên lầu xem em gái con tỉnh , sắp bảy giờ , mau gọi con bé dậy !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-tro-thanh-nguoi-me-mau-muc/chuong-945.html.]
Vương Kiến Minh nhanh chân chạy lên lầu, điều gọi Đường Đường mà chạy đến phòng .
Mặc dù các con trai ít khi về nhà ngoài những kỳ nghỉ đông, nhưng cứ cách một thời gian Vương Văn Quảng cho dọn dẹp cho nên căn phòng vẫn sạch sẽ.
Vương Kiến Minh mãn nguyện khắp nơi, lật miếng ga trải giường , lên giường nhắm mắt .
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả thật giường ở nhà thoải mái nhất!
“Anh tư! Anh về lúc nào thế?”
Đường Đường sáu tuổi mặc váy ngủ ở cửa, dùng đôi tay nhỏ dụi dụi mắt, mừng kinh ngạc hỏi.
Vốn cô bé là một con cú đêm nhỏ, vì cha quá bận nên thời gian ở cùng cô bé ít, đặc biệt Triệu Trân Trân càng bận. Đường Đường là một đứa trẻ cố chấp, thường thì đợi về thì chịu ngủ, đến Triệu Trân Trân với cô bé rằng nếu ngủ muộn sẽ càng xí, cô bé mới bắt đầu mỗi ngày ngủ sớm. Tám giờ tối ngủ, hơn sáu giờ sáng ngày hôm tỉnh giấc.
Kiến Minh nhảy từ giường xuống, bước qua bế bổng Đường Đường lên và : “Anh tư sáng sớm hôm nay mới đến nhà, Đường Đường nhớ tư ?”
DTV
Đường Đường nhấc bổng lên cao vui vẻ lớn, cô bé gật đầu mạnh trả lời lớn: “Em nhớ tư lắm, tư nhớ Đường Đường ?”
Vương Kiến Minh hôn lên trán của em gái : “Dĩ nhiên là nhớ , tư còn quà tặng cho em nè!”