20
 
Tôn Hải Yến lập tức cứng họng, trợn mắt:
 
– Gì cơ? Không ?! Sao , chẳng  con bảo nó chậm kinh,  nôn ói ?
 
Bà  hoang mang thấy rõ.
 
“Đứa bé” trong bụng  vốn là thứ bà  ảo tưởng để khống chế .
 
  đồng hồ:
 
– 4 giờ 40.
– Bác ạ, nếu còn ngáng đường, lỡ nghi lễ  xong  7 giờ, thì lời nguyền sẽ ứng nghiệm.
– Đến lúc đó, xui xẻo là nhà họ Triệu, chẳng  .
 
Mặt bà  lúc đỏ lúc trắng.
Bà  sợ,  sợ.
 
Chỉ là tưởng  thể nắm thóp , ép  khuất phục.
 
Bà  nhổ toẹt:
 
– Hứ! Đừng lấy  c.h.ế.t hù dọa tao! Rõ ràng bà  nguyền chính mày, Diệp Đồng Đồng!
– Tao  cho mày , xe hôm nay mày  đền! Một chiếc 500 nghìn, hai chiếc 1 triệu!
– Thiếu một xu thì cút về, tao  loan tin mày  bầu , để xem còn ai dám rước mày nữa!
 
21
 
  Triệu Hướng Minh:
 
– Một triệu?
 
Lúc   tiến thoái lưỡng nan, nhưng lòng tham vẫn thắng.
 
– Đồng Đồng,    cũng đúng.
 
 im lặng một lúc,  khẽ mở miệng:
 
– Được, em chuyển.
 
Thỏ  dồn còn  cắn .
Để xem thứ  nuốt  , lát nữa  sẽ bắt họ nôn  thế nào.
 
Cưỡng ép, uy h.i.ế.p — đủ để  tù mấy năm.
 
Tôn Hải Yến lập tức  tươi, đổi mặt còn nhanh hơn lật sách.
 
– Thế mới , ngoan như thế thì   bao. Mau lên nào.
 
 lấy điện thoại,  mặt họ thao tác chuyển khoản.
 
Một triệu,    nhỏ, cần chút thời gian.
 
Bà  dán sát mặt  cửa kính, mắt dán chặt màn hình điện thoại .
 
Xác nhận đúng con , khuôn mặt bà nở hoa, miệng vẫn  quên dạy đời:
 
– Vào nhà họ Triệu  thì   quy củ. Trên bảo  , bảo  gì thì  nấy, đừng  bày cái mặt khó chịu.
– Hướng Minh nhà  chịu cưới cô, đó là phúc phận tám đời nhà cô tu !
 
Triệu Hướng Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Vừa  thấy tiếng “tiền  chuyển”, Tôn Hải Yến hớn hở vỗ “bốp” lên nóc xe:
 
– Được ,   nữa.
– Nhanh lái xe , kẻo lỡ giờ lành.
 
Bà    , miệng lẩm bẩm, giọng đủ to để   lọt tai:
 
– Đồ ngu,  cửa  xem tao trị thế nào. Nhất định   thế nào là tôn ti  …
 
Hướng Minh đóng cửa kính, cố nắm tay , giọng “dịu dàng”:
 
– Vợ, ấm ức cho em quá…   vốn thế, ăn ngay  thẳng thôi, chứ   ác ý.
– Sau   sẽ bảo bà nhường em.
 
 rút tay,   ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truoc-bon-gio-sang-toi-phai-xuat-gia/5.html.]
Bầu trời  sáng hơn, đường phố bắt đầu   và xe.
 
 tự nhủ:  kiên nhẫn.
Không vội, cứ đợi.
Màn  mới chỉ bắt đầu.
 
22
 
Cuối cùng xe cưới lết đến khách sạn.
 
Trời  sáng rõ.
 
Trước cửa cổng chào đỏ chót dựng lẻ loi.
Đám  bằng quyến thuộc chờ  nổi, chắc   sảnh.
 
6 giờ 20.
Chỉ còn 40 phút nữa là đến 7 giờ.
 
Hướng Minh bước xuống , vòng  mở cửa cho , động tác cố ý chậm chạp.
 
Tôn Hải Yến thì như cơn gió lướt đến cạnh , mặt gượng nụ  giả tạo:
 
– Đồng Đồng , sắp thành  một nhà .
– Mẹ nghĩ , tiền sửa xe   là ứng cấp thôi. Còn tiền “đổi cách xưng hô”, theo lệ thì thế …
 
Bà  giơ tay, bẻ thành  tám.
 
 hỏi:
 
– Ý là 8 vạn 8?
 
– Trời ơi,   . – Bà  vỗ nhẹ  một cái,  bộ trách yêu. – Là 80 vạn! Con  phát tài! Sau   coi con như con ruột.
 
 rút tay khỏi cánh tay bà , bình tĩnh hỏi:
 
– Bác, hình như quên điều gì thì ?
 
– Không quên! – Bà  vội . – Con đưa tiền,  lập tức mừng cho con bao lì xì 500 tệ!
 
Hướng Minh cũng chen :
 
–  đó, Đồng Đồng, mau ,  còn nhiều thời gian.
 
Trong giọng  vẫn là sự chắc chắn rằng  sẽ tiếp tục nhượng bộ.
 
23
 
  :
 
– Anh còn nhớ hôm bà nội nhắm mắt, ngoài việc bắt  thề 4 giờ  xuất giá, còn chuyện gì nữa ?
 
Hắn thoáng sững.
 
– Chuyện lâu , ai mà nhớ rõ…  cái   gì?
 
– Anh nhớ. –   khẽ. – Anh  quỳ  giường bà nội, tự thề: nếu phụ   hai lòng, thì cả nhà … sẽ c.h.ế.t   thây.
 
Sắc mặt  lóe lên tức tối:
 
– Diệp Đồng Đồng! Giờ còn nhắc mấy thứ đó?
– Không  cưới thì  thẳng! Còn gì nữa?
– Chỉ còn 20 phút, em   sợ nhất lời nguyền bà nội ?
– Được,   xem, rốt cuộc lời thề ứng  ai. Là cả nhà   chính em xui cả đời!
 
 lúc , bố   cùng đám  thích chờ  nổi ùa .
 
Bố cau mày:
 
– Sao còn  ? MC hỏi mấy  !
 
Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y , thoáng  sắc mặt dữ tợn của Hướng Minh và gương mặt cay nghiệt của  , liền hiểu .
 
Bà run run :
 
– Hướng Minh, coi như bác xin con, hoặc hôm nay thôi khỏi cưới, hoặc  nhanh mà bái đường  .
– Lời bà nội Đồng Đồng …   trò đùa. Nó thật sự sẽ ứng nghiệm đấy!