Văn Thượng thư lửa giận ngút trời, đêm qua chẳng hề  nghỉ ngơi trọn vẹn, trông  vẻ  tiều tụy. Chỉ là dẫu cho ông   mệt mỏi đến mấy, hôm nay vẫn  lâm triều. Thế nên Văn Thượng thư đành rửa mặt qua loa  bước  khỏi phủ .
Vừa mới  ngoài, Văn Thượng thư  loáng thoáng cảm thấy  điều gì đó  . Ông  ngẩng đầu  lên. Thì  vị trí treo tấm biển Văn phủ  trống trơn. Tấm biển   mà  cánh mà bay!
Văn Thượng thư lập tức tan biến hết cơn buồn ngủ, khí huyết đồng thời dâng trào, suýt chút nữa  hộc  một ngụm m.á.u tươi!
Kẻ nào  thể  cho ông  , rốt cuộc tên đạo tặc    gì đây!
Văn Thượng thư  đó, đầu óc  cuồng, mắt hoa lên. Mãi lâu  vẫn  thể  hồn.
“Đại nhân,  còn sớm nữa,  lâm triều .” Gã tiểu tư bên cạnh vội thúc giục.
Văn Thượng thư hỏi: “Xe ngựa ?”
Gã tiểu tư tỏ vẻ lúng túng: “Xe ngựa  biến mất  ạ...”
“Có điều đại nhân, ngựa vẫn còn! Tiểu nhân  cho   tìm mua xe  ạ!” Gã tiểu tư vội vàng .
Thái dương Văn Thượng thư giật thon thót liên hồi, ông  tức đến độ nghẹn lời.
Văn Thượng thư tức giận đến độ như , thì lúc  đây, cả Vũ Văn gia trong hoàng cung cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Mắt thấy hôm nay là ngày lành chính thức cử hành đại điển đăng cơ để Vũ Văn Phong danh chính ngôn thuận lên ngôi, thế mà hoàng cung cũng  vét sạch  còn một thứ gì!
Ngọc tỷ mất thì  đành, chỉ cần   hé răng, nào ai  .  vì lẽ gì ngay cả long ỷ cũng  thấy ! Long bào cần mặc khi đăng cơ  càng mất hút từ bao giờ.
Vũ Văn Phong đang sầm mặt giận dữ với Thẩm Hàn Thu cùng đám thuộc hạ: “Phế vật! Các ngươi đúng là một lũ phế vật,  mà để kẻ khác vét sạch  thứ ngay  mí mắt!”
Thẩm Hàn Thu cúi đầu giữ im lặng, hiển nhiên  dám thốt lên lời nào.
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-42-long-y-bien-mat.html.]
Nếu Tiêu Vũ  thấy cảnh tượng , ắt hẳn nàng sẽ cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nàng  một  nữa  về hoàng cung vơ vét sạch sành sanh,  thể  là nhất tiễn hạ song điêu, chẳng những  để Vũ Văn Phong chiếm  lợi lộc mà còn  thể trừng phạt Thẩm Hàn Thu!
Dẫu  Thẩm Hàn Thu cũng là Thống lĩnh hộ vệ hoàng cung. Nếu trong hoàng cung thất lạc vật phẩm, Thẩm Hàn Thu khó thoát tội danh.
Vũ Văn Phong tuy vô cùng phẫn nộ, song lúc  dẫu  giận dữ đến mấy thì đại sự vẫn  tiếp diễn. Hôm nay là ngày lành tháng , nếu bỏ lỡ e rằng sẽ  chuyện chẳng  xảy .
Khi Vũ Văn Phong xuất hiện  triều,  ánh mắt lập tức đổ dồn  long ỷ mà  đang ngự, nó  biến thành một chiếc ghế bình thường. Chiếc ghế trong hoàng cung  tuy phẩm chất  tồi, nhưng dẫu   đến mấy cũng khó sánh bằng long bảo tọa uy nghi .
Vũ Văn Phong điều chỉnh  cảm xúc đôi chút, quét mắt  khắp triều đình văn võ bá quan. Chỉ một cái liếc mắt qua,  liền phát hiện các quan viên bên  chẳng mấy  mang nét , tất cả đều ủ rũ rười rượi, vẻ mặt ai nấy cũng đong đầy sầu khổ.
Vũ Văn Phong lập tức giận dữ: “Hôm nay là ngày đại hỷ của trẫm, các khanh từng  từng  đều ủ rũ như  là  ý gì? Chẳng lẽ các khanh chán ghét trẫm đăng cơ ?”
Chư vị đại thần trong lòng trăm mối ngổn ngang khó tỏ!
Há  thể  não lòng ?
Phủ  nhà ai gặp  cường đạo mà còn vui vẻ  ư?
Lúc , Văn Viễn Đạo khoan thai đến muộn, len lén bước , lập tức  Vũ Văn Phong phát giác.
Sắc mặt Vũ Văn Phong càng lúc càng u ám: “Văn Viễn Đạo! Ngươi há chẳng  quá xem thường trẫm  !” Đến thời điểm trọng yếu như  mà cũng dám đến trễ.
Lúc  Vũ Văn Phong còn bằng lòng nể mặt Văn Viễn Đạo, bởi lẽ ông    vững ngôi vị Hoàng đế vẫn  dựa  Văn Viễn Đạo. Chỉ là giờ đây, cơn giận trong lòng Vũ Văn Phong bỗng bùng lên dữ dội.
Văn Viễn Đạo trong lòng khổ sở, cất lời: “Bệ hạ, xin ngài   phân trần...”
Vũ Văn Phong chẳng buồn , trái  nở nụ  lạnh lùng khinh miệt: “Trẫm , trong đám các ngươi   ít kẻ bất phục trẫm, cho rằng hoàng tộc Tiêu thị   hơn.  hiện giờ, Tiêu thị hoàng tộc   còn nam đinh, chỉ còn duy nhất một công chúa phế vật Tiêu Vũ   lưu đày.”