Chỉ là bọn cướp hoành hành mà thôi, chẳng đáng bận tâm, cứ c.h.é.m c.h.ế.t là xong!
“Hai cô nương  đều là những giai nhân tuyệt sắc của Hoài An.” Thiết Sơn tiếp tục lời.
Vậy nếu  cướp thì   ?
Lẽ nào lũ sơn tặc sẽ cướp sạch  thứ ư? Hay chúng chỉ  cướp  giai nhân tuyệt sắc nhất? Thật khó lòng đoán định suy nghĩ của bọn chúng!
Tô Lệ Nương khẽ lướt ngón tay ngọc ngà thon dài, đoạn cất lời: “Chuyện  cứ định  , mai  sẽ lên đường.”
Nếu bàn về những điều khác,  lẽ   dám sánh, nhưng về nhan sắc ? Tô Lệ Nương khẳng định, tại Đại Ninh,   từng thua kém bất kỳ ai. Liệu ở đây,   thể thất bại ư?
Còn về vấn đề an nguy ư? Tô Lệ Nương tự thấy  tuyệt  đáng lo. Dựa  dung mạo , dù  thật sự  cướp, thì cũng là  dâng lên  áp trại phu nhân cho trại chủ mà thôi! Ngay cả Vũ Văn Phong năm xưa còn  nỡ xuống tay với nàng. Hơn nữa... nàng     năng lực tự bảo vệ .
Vả , Tô Lệ Nương  theo Tiêu Vũ từ lâu, nàng tin Tiêu Vũ sẽ  để  rơi  hiểm cảnh. Trải qua chuỗi ngày tháng tẻ nhạt  lâu, ắt   chút  đổi mới .
Tiêu Vũ  quá phản đối ý tưởng của Tô Lệ Nương, bèn đáp: “Vậy cứ theo lời ngươi .”
Ngụy Ngọc Lâm vội thốt: “Công chúa!”
Gà Mái Leo Núi
“Đừng phản đối nữa! Nếu ngươi cứ khăng khăng,  bọn  sẽ tự  hành sự!” Tiêu Vũ dứt khoát .
Tô Lệ Nương thấy trong mắt Ngụy Ngọc Lâm tràn đầy lo lắng, bèn khuyên giải: “Ngụy Vương điện hạ,  cứ ở bên ngoài  viện trợ cho chúng  . Nếu  cũng  bắt, khi thật sự gặp hiểm nguy thì ai sẽ cứu chúng  đây?”
Ngụy Ngọc Lâm dù  , cũng đành chấp thuận.
Vì , Tiêu Vũ lập tức tìm  một bộ giá y đỏ thắm, đích  hóa trang cho Tô Lệ Nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-678.html.]
Khi Tô Lệ Nương  trang điểm  đủ sức khuynh quốc khuynh thành. Giờ đây, nàng khoác lên  y phục đỏ thắm, càng thêm diễm lệ vô song, tựa trăm hoa đua nở chốn nhân gian!
Còn về Tiêu Vũ ư? Nàng  một bộ nha  phục màu xanh nhạt. Nàng tự nhủ, đóa hồng rực rỡ  vẫn cần  lá xanh  nền, sắc đỏ và sắc xanh lá, lẽ nào   là sự kết hợp mỹ lệ bậc nhất ?
Tiêu Vũ định sắm vai một nha  hồi môn.
“Thứ gì cũng , chỉ thiếu mỗi kiệu hoa...”
Tiêu Vũ  đáp: “Kiệu hoa ư? Có chứ! Làm   thể thiếu !”
Dù   đều  Tiêu Vũ sở hữu Kim Đăng, nhưng giờ phút , họ vẫn  khỏi kinh ngạc. Kim Đăng của Công chúa rốt cuộc chứa đựng thứ gì mà phong phú đến ? Quả thật là một bảo vật vô giá, tựa như Bách Bảo Hạp !
“Công chúa quả thật tài năng, thứ gì cũng .” Thiết Sơn  khỏi cảm thán.
Tiêu Vũ    kìm  mà buột miệng khoe khoang: “Đương nhiên ,   chỉ  kiệu hoa, mà ngay cả tiện khí của kẻ phàm tục  cũng  đấy!”
Vốn dĩ Tiêu Vũ chỉ   rằng bên trong Kim Đăng của   phong phú, chứa đựng đủ thứ lớn nhỏ.  lời  lọt  tai    khiến ai nấy đều nghẹn họng. Kiệu hoa và tiện khí   thể đặt chung mà so sánh chứ? Huống hồ, Công chúa  mà  thu gom cả tiện khí! Chẳng  sở thích  quá đỗi khác biệt  ? Vả , Công chúa thường xuyên lấy thức ăn từ trong Kim Đăng , mà Kim Đăng  chứa cả tiện khí, nghĩ đến thôi cũng khiến   cảm thấy mang theo một mùi vị khó tả.
Thấy vẻ mặt   một lời khó  hết, Tiêu Vũ cũng ý thức  lời     mấy đúng đắn. Người ngoài    gian của nàng vốn tựa một thế giới riêng biệt. Đừng  là tiện khí, ngay cả chuồng heo chất phân nàng cũng  một cái kìa!  những thứ đó    ảnh hưởng đến việc sử dụng bình thường của  gian. Ai bảo  gian của nàng giờ  vô cùng rộng lớn cơ chứ!
Vì , Tiêu Vũ lập tức giải thích: “Đồ vật trong Kim Đăng   chất đống ngổn ngang, mà   nhiều khoang chứa khác ... Bình thường đồ đạc sẽ   ô uế.”
Mọi  khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không  ô uế là  . Nếu , ai nấy cũng chẳng còn  thưởng thức thức ăn  chạm  tiện khí nữa!
Giờ đây   kiệu hoa,   tân nương, và cả nha  hồi môn. Kế đó, chính là nghi thức đưa dâu!
Sáng hôm , Tô Lệ Nương   kiệu hoa, Tiêu Vũ ở bên cạnh. Tiêu Vũ  lấy   nhiều trống chiêng, một đoàn  ăn vận chỉnh tề, gõ nhịp rộn ràng, tiến thẳng lên đường.
Nói về hai đội nhân mã của Nhị Hoàng tử và Thất Hoàng tử, cùng với Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử, tuy họ cũng thuê kiệu hoa nhưng đồ sính lễ còn kém xa bên Tiêu Vũ. Vì , lúc , bọn họ đang trố mắt  kiệu hoa của Tô Lệ Nương nghênh ngang lướt qua  mắt .