Thật  bây giờ Tiêu Vũ nào còn bận tâm đến việc  Tạ tiên cô  , bởi lẽ Ngụy Ngọc Lâm sắp thành trữ quân, sứ mệnh của nàng   thành  một nửa.
Mà giờ đây, nàng chỉ quan tâm đến một điều: Ai  hại Ngụy Ngọc Lâm, nàng sẽ giúp  xử lý cho thỏa đáng.
Nàng mong lui   khi đại sự thành.
Rồi trở về Đại Ninh cố quốc của .
Sau đó dẫn các tướng sĩ Đại Ninh,  đón vị Công chúa hòa  trở về cố hương.
Bước sang chương mới của cuộc đời.
Cho dù Tạ tiên cô  đến Ngụy đô... cũng chẳng .
Tiêu Vũ sẽ mai danh ẩn tích luôn.
Ngụy Đế  nhận  đáp án nhưng vẫn vô cùng thành kính quỳ lạy.
Tiêu Vũ trong  gian, lòng khẽ thổn thức. Nếu Ngụy Ngọc Lâm  , vị tiên hoàng mà lão phụ   quỳ lạy khắp nơi  do nàng giả mạo thành... Chẳng    để ý chăng?
Sau khi Tiêu Vũ trở về  ngủ một giấc ngon lành.
Đến khi tỉnh dậy, Tiêu Vũ  thiết  ngoài dùng bữa.
Thế là nàng mở cửa, bước   gian.
Tìm trong "siêu thị"  một hộp cá quế  niêm phong.
Vật ...  mở nắp.
Quả khiến   ngây ngẩn.
Tiêu Vũ trân quý món  như báu vật. Nàng lập tức nổi lửa, tự tay nấu gói mì sợi ăn liền, dùng chung với hộp cá quế đặc biệt . Một bữa no căng bụng, vô cùng thỏa thuê.
E rằng   tìm đến, nên khi Tiêu Vũ rời khỏi  gian, nàng an tọa trong phòng dùng bữa.
Thước Nhi ở bên ngoài khẽ gõ cửa: “Công chúa,   dậy ?”
Tiêu Vũ mở cửa .
Thước Nhi khẽ giật ,  đó : “Công chúa?”
Ánh mắt Thước Nhi tràn ngập hoài nghi...
Trước đây, nàng từng quen với những mùi hương kỳ lạ trong phòng Công chúa. Sau bao ngày tháng cận kề Công chúa, nàng   rằng đó là mùi sầu riêng nồng nặc hoặc mùi bún ốc đặc trưng.
 mùi  ...   giống những mùi  đó.
Chẳng lẽ Công chúa... bôi trét phân lên tường phòng?
Mùi ... quả thực nhức mũi quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-724.html.]
Trớ trêu , Tiêu Vũ vốn là  hào sảng, ưa sẻ chia: “Thước Nhi, ngươi nếm thử ,   món  tuyệt vị lắm. Hãy nếm thử một chút.”
Thước Nhi  về phía chiếc hộp sắt  bàn.
Gà Mái Leo Núi
Nàng   ngay Công chúa    món kỳ lạ nào đó.
Thước Nhi  nhịn  thốt lên: “Đây  là món tiên hoàng ban tặng ư? Chẳng lẽ... những bậc thượng tiên  tiên giới đều ưa dùng những thứ ?”
Trên gương mặt Thước Nhi, hai chữ "từ chối" hiển hiện rõ mồn một.
Phàm nhân thế gian ai nỡ nuốt trôi thứ !
Những thứ , chi bằng cứ để tiên hoàng ngự dùng!
Nếu   là bậc  đắc đạo thành tiên, siêu thoát phàm tục, há  thể nuốt trôi thứ ?
Có điều Công chúa đúng là Công chúa, quả nhiên    tầm thường! Vật nàng ngự dùng cũng phi phàm đến .
Tiêu Vũ ung dung thưởng thức xong.
Coi như nàng vẫn còn chút lương tri, chẳng  ngoài ngay mà cẩn thận dùng kem đánh răng chải rửa hàm răng.
Kỳ lạ , vị cá quế thối khi dùng quả thực  mấy khó chịu, song khi hòa cùng vị kem đánh răng hương thảo, mùi vị  càng thêm quái dị, khó mà hình dung.
Cho dù Tiêu Vũ uyên bác hiểu rộng cũng  nhịn   ngửa mặt lên trời than một câu: “Than ôi! Quả đây   là thứ để phàm nhân thưởng thức!”
“Khải bẩm Công chúa, Bệ hạ hạ lệnh truyền   cung.” Có  tới thông báo truyền đạt.
Sau khi Tiêu Vũ  thấy lời  thì  nghi hoặc một chút. Ngụy Đế  triệu kiến  chăng?
Người bình thường nếu như  Hoàng đế triệu kiến  lẽ còn  chút gánh nặng trong lòng, nhưng Tiêu Vũ thì . Dù  nàng cũng là Công chúa tôn quý, vả  khi diện kiến Ngụy Đế, nàng  dâng lên một cảm giác  tình lạ thường.
Bởi lẽ, nàng  chỉ một  giả mạo tiên hoàng Ngụy quốc để diện kiến “đại nhi tử” .
Vốn dĩ Tiêu Vũ còn định  y phục.
 nội thị  cứ liên tục thúc giục,  tỏ vẻ  cần  y phục: “Công chúa Điện hạ, Bệ hạ    chấp nhặt tục lễ. Cách ăn mặc  của    thỏa đáng , kính xin Công chúa  đừng để Bệ hạ chờ lâu.”
Tiêu Vũ  thấy lời  thì tỏ ý  bận tâm.
Nếu như nội thị của Ngụy Đế còn chẳng thèm để ý,    gì  bận lòng chứ.
Lúc Tiêu Vũ  theo nội thị   cung.
Nàng cách    gần.
Nội thị  ngửi  mùi   Tiêu Vũ,    Tiêu Vũ  mắt,    thôi.
Quả  tài nào hiểu nổi, đường đường là Công chúa Đại Ninh, dung mạo  xinh  khả ái, cớ   thể  tỏa  mùi hương kỳ lạ đến !
Do Tiêu Vũ tự  thưởng thức cá quế thối, nên nàng nào   mùi vị  nồng nặc đến thế.