Tiêu Vũ luôn tự mãn về bản , nàng vẫn tự nghĩ  là vị Công chúa  vạn dân ngưỡng mộ, chân dung  khắp nơi đều ... Song nàng nào ngờ,  ngày chính    tự nhận là Công chúa,  mà  một ai tin.
Điều  khiến Tiêu Vũ cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Quả thật, Tiêu Vũ   hề màng quyền thế, tiền tài tới tay cũng chẳng giữ  riêng cho bản .
Thế nhưng nàng vẫn  một sở thích nhỏ bé.
Ấy là nàng ưa cái cảm giác   đời tôn kính, thích  kẻ khác ngưỡng mộ, và vui thú khi  quần chúng vây quanh tán tụng.
Tiêu Vũ chỉ  chính bản  , hỏi : “Ngươi thấy   giống Công chúa của chúng dân các ngươi ?”
Tiêu Vũ cảm thấy chỉ  bóng  gió chẳng ích gì, nàng   rõ ràng một phen.
Gã Mặt Rỗ liếc  Tiêu Vũ một cái, bĩu môi đáp: “Ngươi ư? Ngươi mà cũng dám đòi sánh với Công chúa ?”
“Chẳng lẽ ngươi  từng diện kiến Công chúa ?” Tiêu Vũ cảm thấy kẻ  khá là m.ô.n.g lung, chẳng   gì cả.
Gã Mặt Rỗ lập tức đáp: “Kẻ nào dám bảo   từng thấy,  đây còn giữ một bức chân dung Công chúa đây .”
Lần  đến lượt Tiêu Vũ thấy đôi chút kinh ngạc.
“Ồ? Vậy ngươi lấy chân dung Công chúa  đây cho  chiêm ngưỡng một phen.” Tiêu Vũ cất lời.
Gã Mặt Rỗ lập tức lấy bức chân dung .
Tiêu Vũ  ...
Ngay khoảnh khắc .
Tiêu Vũ bỗng dưng cảm thấy quả là tự tác nghiệt, bất khả hoạt.
Đây quả thực là một bức chân dung, song  đó nào  dung nhan , chỉ độc hình ảnh một Ultraman sừng sững.
“Đây mới chính là Công chúa.” Gã Mặt Rỗ tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Tiêu Vũ: “...”
 , bản  nàng từng dùng hình tượng Ultraman để hành sự,  đó  đời cứ thế cho rằng Ultraman  chính là Công chúa, đó cũng là lẽ thường tình. Song chẳng rõ vì lẽ gì, hình ảnh Ultraman  xuất hiện  gương mặt Công chúa, cứ thế lưu truyền khắp nơi, cuối cùng biến thành Công chúa đích thực là Ultraman.
Tiêu Vũ cũng chẳng ngờ sẽ  một ngày bản   thể sánh vai cùng Ultraman, kẻ đại diện cho ánh sáng của chính nghĩa.
Ngụy Ngọc Lâm thấy ,  kìm  mà bật .
Tiêu Vũ tức giận đến nỗi  tìm  chỗ phát tiết, lập tức  sang quở trách : “Ngươi  cái gì mà ? Ta   còn chẳng  là vì  mặt  ngươi ?”
Ngụy Ngọc Lâm   đáp: “Phải, Công chúa   chính là vì  mặt  .”
“Hôm nay cho dù Thiên Vương Lão Tử  giáng trần, ngươi cũng chẳng  là Công chúa.” Gã Mặt Rỗ bổ sung thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truoc-khi-luu-day-ta-dung-khong-gian-can-quet-hoang-cung/chuong-959.html.]
Tiêu Vũ liên tục  lạnh: “Vậy cũng khéo  ,  đây chính là Công chúa đấy.”
 lúc , thủ quan tuần thành bỗng bước tới.
Thật khéo  .
Kẻ   là cố nhân.
Người  là nhi tử của Triệu Tuyền, tên họ Triệu nào đó? Lúc  Tiêu Vũ  thể nhớ  ngay... Kỳ thực trí nhớ của nàng vốn  .
Thế nhưng chẳng rõ nguyên cớ vì ,  khi sinh hạ hài tử xong, Tiêu Vũ  cảm giác bản   trí nhớ dễ suy giảm.
Song chung quy, đây vẫn là một  quen.
Bởi , Tiêu Vũ lập tức gọi  qua: “Ngươi qua đây,  cho    là ai.”
Triệu Đại công tử  thấy Tiêu Vũ, liền lập tức hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Công chúa điện hạ.”
Mặt Rỗ giật  kinh hãi: “Công... Công chúa điện hạ? Ngươi thật sự là Công chúa ư?”
Tiêu Vũ vô cùng đắc chí, đáp: “Đương nhiên.”
Mặt Rỗ ngạc nhiên đến mức ngây .
Trước đó  cảm thấy vị  mắt    là Công chúa, ngoài việc dung mạo chẳng tương đồng với chân dung , còn  một lẽ khác,  là... Mặt Rỗ  nghĩ rằng Công chúa   nhã hứng tranh luận cùng kẻ tiểu  như .
Lúc , những  bên cạnh đều  về phía Ngụy Ngọc Lâm.
“Vậy nếu ngươi là Công chúa thì  bên cạnh ngươi là...” Có   về phía Ngụy Ngọc Lâm.
Lúc  ngoài, cả hai đều tự giác đội mũ màn che.
Gà Mái Leo Núi
Lúc  Ngụy Ngọc Lâm cởi mũ màn che xuống, khoan thai   .
“Há chẳng  là Ngụy Vương ? Chính là gã Thái tử Ngụy quốc .”
“Là kẻ bạc tình  phụ rẫy Công chúa của chúng !”
Tiêu Vũ: “...”
“Chư vị xin hãy bình tâm, chớ vội nóng nảy.” Thấy những    nhào tới cho Ngụy Ngọc Lâm một trận đòn tơi bời.
Tiêu Vũ nhận thấy  thể trốn tránh, đành    gánh vác trách nhiệm, bởi  nàng : “Sự tình nào  như các ngươi đang lầm tưởng , Ngụy Ngọc Lâm vô tội.”
Bách tính Đại Ninh  chấp nhận lời   của Tiêu Vũ.
“Công chúa,  chớ dại dột! Hắn   chịu cưới ,  còn   cho  ?”
Tiêu Vũ xoa thái dương.
Nàng vốn dĩ còn ngỡ rằng, việc bản   chịu xuất giá sẽ mang tiếng nhơ, dù  thì cái hư danh , nàng  chẳng bận tâm từ bấy lâu nay...