Về tới nhà, Ngụy Nhất lảo đảo chạy lên tầng hai,  xông thẳng  trong phòng bố , hét lớn: "Bố Bố ! Dì  gặp bố! Dì đang đợi bố!".
Ngụy Đông Cốc đang ngủ,  Ngụy Nhất gọi liền  bật dậy, thấy con gái mặt đầy nước mắt, còn Trâu Tướng Quân đang  bên cạnh, sắc mặt tối sầm, trong lòng  rõ vài phần, hỏi: "Bệnh viện nào?".
Ngụy Nhất  trả lời,  nức nở, cố sức kéo tay bố   ngoài.
Lúc , bà Ngụy cũng tỉnh giấc,  dậy,  chen  với vẻ   vui: "Nửa đêm , cái con bé đáng ghét  còn  lóc gì thế hả!".
Ngụy Nhất  để ý tới , chỉ kéo tay bố  .
"Đứng , hai   ?", bà Ngụy mặc váy ngủ cỗ chất liệu bằng tơ  bước xuống giường.
Trâu Tướng Quân thì    xuống tầng chờ đợi.
"Mẹ, bệnh tình của dì đang  nguy kịch, dì   gặp bố'', Ngụy Nhất đành giải thích.
"Muộn thế  rối, mai hãy !", bà Ngụy  xong trừng mắt  Ngụy Đông Cốc, xem phản ứng của ông thế nào.
Ngụy Đông Cốc vô cùng do dự,  cô con gái nhỏ đang  nức nở   sang  khuôn mặt sa sầm của vợ, hai  phụ nữ dường như  ai chịu nhượng bộ. Ông thở dài một tiếng,  với con gái: "Nhất Nhất,   khuya ,  là để mai nhé! Hôm nay bố mệt ".
"Không, ! Bố, con xin bố! Nhất định   Dì sắp... sắp  ...  gặp bố... dì   gặp bố... bố! Tiếng ầm ĩ cũng khiến Ngụy Trích Tiên tỉnh giấc, cô mặc bộ đổ ngủ, rảo bước chạy ,  thấy Ngụy Nhất cô vô cùng kinh ngạc.
Ngụy Trích Tiên  Ngụy Nhất   thấy Trâu Tưóng Quân đang   phòng khách, liền  sang một bên lạnh lùng quan sát. Ngụy Đông Cốc mềm lòng  sang  vợ, bà Ngụy chẳng buồn  ông nữa. Ngụy Đông Cốc  khẽ thở dài một tiếng.
“Con xin bố... cầu xin bố... Hu hu..."
Đang trong lúc giằng co  dứt, tiếng chuông điện thoại của Trâu Tướng Quân vang lên,  mở di động,  vài câu gì đó  khẽ.
Anh  lên lầu, đặt tay lên đôi vai gầy guộc của Ngụy Nhất, khẽ : "Nhất Nhất, ban nãy bệnh viện gọi tới, ... dì em  , lúc bốn giờ hai mươi phút sáng".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-26-1-mot-nguoi-tu-bo-mot-nguoi-ra-di.html.]
Ngụy Nhất lảo đảo, Trâu Tướng Quân vội đỡ cô, cuống quýt : "Đừng quá đau buồn! Sức khỏe của em cũng  ...".
Ngụy Nhất   lời nào, gạt cánh tay Trâu Tướng Quân , cố gắng giữ vững cơ thể, khó nhọc   ngoài. Đi  hai bước, cô     Ngụy Đông Cốc, giọng  lạnh băng: "Dì   , thật sự  đến  mặt dì  cuối cùng?".
Ngụy Đông Cốc  định mở miệng thì bà Ngụy  lạnh lùng : "Chỉ là  ở thôi mà! Nhà họ Ngụy chúng  đối với bà  thế là  đủ nhân nghĩa lắm . Đi  thì thôi, lúc an táng đến một lúc là ".
Ngụy Nhất   những  trong phòng thêm  nào nữa,  thẳng xuống lầu. Đi ngang qua Ngụy Trích Tiên, Ngụy Nhất cũng chẳng buổn để ý.
Trên đường về bệnh viện, Trâu Tướng Quân cho xe chạy với tốc độ trung bình. Trong xe, bầu  khí thật nặng nề,  ai  câu gì. Trâu Tướng Quân mở CD, bài hát Thiên lộ¹ của Hàn Hồng vang lên, giọng hát trong veo, mộc mạc:
Đó là một con đường thần kỳ đưa chúng  đến thiên đường...
Nhân gian, thiên đưòng.  nhân gian là nhân gian, thiên đường là thiên đường,   thể đem  so sánh .
Lại một  nữa đặt chân  phòng bệnh, t.h.i t.h.ể của dì   phủ một lớp vải trắng. Các loại máy móc lạnh lẽo  đều   tắt hết, cả căn phòng là bầu  khí cô đơn, tĩnh mịch.
Ngụy Nhất chậm rãi bước  gần, đôi tay run rẩy lật giở mảnh vải đắp  khuôn mặt  quen của dì. Máu  mặt   lau sạch, chỉ để  vài vết  khô, nhàn nhạt. Đôi mắt dì vẫn  nhắm chặt, dường như vẫn kiên nhẫn chờ đợi một ai đó.
Ngụy Nhất lùi  phía  hai bước, "bịch" một tiếng, cô từ từ khuỵu xuống, cúi gằm mặt, từng giọt nước mắt thi  rớt xuống. Rất lâu , Ngụy Nhất mới chậm rãi  dậy, vẫn  thể thôi run rẩy, cô dùng tay vuốt nhẹ lên mắt dì, dịu dàng : "Chúc  ngủ ngon, chúc   một giấc mơ ".
Dường như   bà   , bà chỉ đang ngủ một giấc dài.
Một  thông minh như Trâu Tướng Quân vốn   ý nghi ngờ, mối quan hệ của  phụ nữ  với Ngụy Đông Cốc  hề đơn giản.  khi đích   thấy,  vẫn muôn phần kinh ngạc nhưng  dám tiến lên ngắt quãng.
Ngụy Nhất tiếp tục ,    gào lên đến nỗi khản cả tiếng, lạc cả giọng: "Mẹ, con gái bất hiếu! Mẹ sống suốt đời vẫn  đựợc  con gái gọi một tiếng ! Con   với ! Mẹ...", Ngụy Nhất  khi hết  cạn sức hét lên, đầu ngoẹo sang một bên, ngất xỉu.
Hóa , Ngụy Nhất chính là con của Ngụy Đông Cốc và Phan Văn Tú.
Năm đó, Phan Văn Tú vốn là một tiểu thư con nhà danh giá ở Tứ Xuyên,  hiểu ,  giáo dục tử tế, nhã nhặn xinh . Chỉ vì gia đình sa cơ nên mới lưu lạc tới nơi đây. Bà  quản đốc đại sảnh của một khách sạn năm  ở thành phố S, thu nhập ít ỏi, cần kiệm lắm mới đủ sống. Một  bà chật vật sinh nhai, những khó khăn trong cuộc sống  cần kể cũng đủ . Sau đó, bà quen con trai của một gia đình giàu  với hào khí ngút trời - Ngụy Đông Cốc. Hai  qua  một thời gian, kết quả là Phan Văn Tú mang thai.
Hồi đó, Ngụy Đông Cốc  kết hôn,  một cô con gái lên tám. Vợ ông   thể sinh nở  nữa, Ngụy Đông Cốc buồn phiền vì sản nghiệp to lớn    kế thừa,  khi  Phan Văn Tú  mang liền  thông tư tưởng bên vợ, để Phan Văn Tú về ờ nhà họ Ngụy với  phận bảo mẫu, chờ ngày sinh nở. Bà Ngụy mặc dù trong lòng  tức giận, nhưng cũng  thắng nổi chồng . Ngụy Đông Cốc  , dù đứa trẻ  sinh  là trai  gái thì cũng đều tuyên bố với bên ngoài đó là cốt nhục của vợ chồng ông. Gần mười tháng mang thai, bao mong chờ ngóng đợi, cuối cùng bà Tú  sinh thêm cho ông một cô con gái. Ngụy Đông Cốc vô cùng thất vọng,   phận của    con trai nên đành chấp nhận.  cũng từ đó, ông bắt đầu lanh nhạt với Phan Văn Tú, khi đặt tên cho cô con gái mới sinh, ông tùy tiện lấy luôn chữ "Nhất". Lại cảm động vì sự độ lượng và hy sinh của vợ, trong lòng  hổ,  bộ tâm huyết ông đều dành hết cho cô con gái lớn là Ngụy Trích Tiên. Phan Văn Tú sống trong nhà họ Ngụy với tư cách là bảo mẫu  mười năm,  thế của Ngụy Nhất vẫn  giấu kín, ngoài ba  đương sự ,   ai   chuyện đó.