Vận may của Ngụy Nhất thật sự lớn, bộ quần áo ngủ mỏng manh  khi  ướt  dính sát  cơ thể tròn trịa nõn nà khiến từng đường cong  cơ thể cô lộ rõ. May mà gặp   tài xế  tâm lòng lương thiện,   ý đồ  xa.
Không  vì quá lạnh  quá kích động,   Ngụy Nhất run lẩy bẩy, hai hàm răng va   lập cập, lời  cũng  trôi chảy nữa: “Đi... Xuân Thành. Ô ! Không thể đến đó ”.
Bây giờ ký túc xá  đóng cửa, nơi đầu tiên mà Ngụy Nhất  đến chính là khu chung cư Xuân Thành nhưng nhớ tới Tô Thích, cô khẽ rùng , vội dập tắt ý định đó.
“Đền bệnh viện XX. Ồ ,  thể đến đó ...    ...”
“Em gái, nhà em ở ?” Anh tài thấy cô bé  vẻ hoảng hốt, ăn  lúng túng, thầm nhủ, nếu cô  thật sự   nhà để về thì đành đưa cô  tới đồn công an .
“Đến trường Đại học S ”, Ngụy Nhất suy nghĩ hồi lầu  thông hơn đôi chút. Dường như những chỗ mà  đây cô  từng ở đều  thể đến  nữa . Cũng  thể cầu xin bất cứ ai khác giúp đỡ, chỉ còn cách  về trường  tiếp tục nghĩ cách giải quyết.
Tài xế thở phào: “Tặc tặc! Hóa  là một sinh viên! Quả thực là   ”,  tài thấy Ngụy Nhất hoảng hốt chạy từ khu biệt thự cao cấp , cứ ngỡ cô   điều gì đó bất chính, thầm nghĩ, bây giờ thật khó mà phân biệt  sinh viên và gái gọi.
Xe chạy tới cổng trường Đại học S thì dừng .
Ngụy Nhất : “Anh ơi, cảm ơn , nhưng bây giờ em   tiền,   em trả cho   ?”.
“  , cô, cô gái ...”,  tài định nổi cáu nhưng thấy bộ dạng đáng thương của Ngụy Nhất, cũng chẳng   xử trí thế nào liền thở dài, : “Thôi, coi như một   việc thiện !”.
Sau khi taxi  lao , bốn bề, ngoài mưa , chỉ  một  Ngụy Nhất.
Ánh đèn qua làn mưa dữ dội càng thêm yếu ớt, tiếng sấm sét thi  đì đùng, Ngụy Nhất    cảm nhận  điều đó, cô lê từng bước khó nhọc về phía ký túc.
Cách khu ký túc nữ  xa là sân bóng rổ ngoài trời, các tòa nhà lớn trong trường học đều khoác   một màu đen mờ ảo. Trong mỗi ánh chớp, chúng sừng sững hiện lên như những con thú khổng lổ, trông càng đáng sợ.
Chính tại nơi đây,  đầu tiên cô thổ lộ tình cảm với Tô Thích, hôm đó  mặc bộ đồ cầu thủ màu xanh, lộ rõ bắp chân rắn, ánh mắt  cô  chút trêu đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/chuong-28-2-cay-son-tra-dai-tren-vach-da-cheo-leo.html.]
Chính tại nơi đây, cô và Tô Thích   với  lời tạm biệt, chúc ngủ ngon   bao , dù cả hai đều , hôm  sẽ   gặp , nhưng mỗi  từ biệt đều vô cùng lưu luyến.
Chính tại nơi đây,    bao nhiêu , cô thò đầu  ngoài cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của Tô Thích khi   đợi   lầu, cô  hổ và hạnh phúc chạy xuống.
Tại  nơi nào cũng  hình bóng ? Tại  càng là những ký ức đau khổ, càng  thể dễ dàng hiện về? Ngụy Nhất ngẩng đầu  bầu trời, nhắm chặt mắt để những giọt nước mưa vỗ mạnh  mặt, cô tự  với chính , hãy để  c.h.ế.t .
Lúc đó, một luồng ánh sáng rọi tới, Ngụy Nhất nheo mắt  theo phản xạ.
Tiếp  đó, cô  ôm gọn trong một vòng tay ấm áp mà vững chắc.
Trâu Tướng Quân đậu xe  tòa nhà ký túc,   đợi cô suốt một ngày trời.
Hôm nay, Trâu Tướng Quân quá mệt mỏi,  lỡ ngủ quên bên giường bệnh của Ngụy Nhất, lúc tỉnh dậy thì  thấy bóng dáng cô  nữa. Anh lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm, gọi điện cô cũng   máy, những chỗ  thể  đều tìm hết ,  cũng đến cả bệnh viện tâm thần, bác sĩ  cô  đến đây,  một lúc    về.
Không còn cách nào khác, cuối cùng, Trâu Tướng Quân chỉ còn cách  về trường đợi, cô  thể   học .
Ký túc đóng cửa mà vẫn  thấy cô về, Trâu Tướng Quân quá mệt mỏi, gục đầu  vô lăng. Khi giật  tỉnh giấc,  bỗng thấy một bóng dáng lờ mờ hiện   mặt, đang  yên bất động. Anh  chút nghi ngờ, bèn bật đèn pha, kinh ngạc tới thất sắc.
Ngụy Nhất mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh, đôi chân trần đang  đó, mặc cho mưa quật gió vùi, nhếch nhác,  nơi nương tựa, thê lương, cộng với khuôn mặt rầu rĩ, chán chường.
Cảnh tượng cô ngửa mặt lên trời để mặc những giọt lệ hòa lẫn với nước mưa  gây chấn động mạnh tới tâm trạng của Trâu Tướng Quân, trong giây phút đó, trái tim  cũng tan nát theo sự buông xuôi của cô. Anh sẽ  bao giờ xóa nhòa  hình bóng cô cùng tâm trạng  kích động mạnh mẽ của  lúc  trong ký ức.
“Em  gì ?”, Trâu Tướng Quân ôm chặt cô hét lên,  phân biệt rõ tâm trạng kích động của  nữa,  sự xúc động,  sự phẫn nộ và cả sự xót thương.
Ngụy Nhất   rõ   đến, mỉm  với : “Trâu Tướng Quân!”. Cô như một đóa sơn  dại kiều diễm, cao ngạo treo  vách núi cheo leo, cuối cùng, đôi mắt cô nhắm , mềm nhũn trong vòng tay Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quan bế thốc cơ thể mềm nhũn vì bất tỉnh  đặt  băng ghế , cởi áo khoác ngoài đắp cho cô,   lên ghế lái, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút trong màn mưa.
Trận mưa đêm đó đầy phẫn nộ và cuồng loạn, mãi tới gần sáng, mưa mới chần chừ ngừng .