Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chiều hôm , khi  đang dạo bước nơi hoa viên, bỗng  nơi cung môn  tiếng truyền vang:
 “Hoàng thượng giá lâm!”
Ta vội bước  nghênh đón, miệng  hỏi:
 “Sao hôm nay Hoàng thượng   rỗi đến đây?”
Dạo gần đây, nạn lụt miền Giang Nam khiến Hoàng thượng bận rộn muôn phần, đầu óc lo toan đến tối tăm mặt mũi. Tính ,  hơn nửa tháng  đặt chân  hậu cung.
Hoàng thượng nắm tay , cùng bước  điện.
Chàng chậm rãi :
 “Khó khăn lắm mới  lúc rảnh rỗi, trẫm liền đến thăm nàng một chút.”
Khi  an tọa nơi trong điện,  bỗng như vô tình nhắc đến:
 “Tính ngày mà , đứa nhỏ của Hứa Thường tại hẳn cũng gần đến kỳ sinh   ?”
Nghe Hoàng thượng nhắc đến Hứa Thường tại, lòng   khỏi thoáng chút ngạc nhiên.
Bởi lẽ nữ nhân  thường ngày vốn chẳng  sủng ái. Cho dù đang mang long thai, Hoàng thượng cũng ít khi lui tới thăm hỏi.
Ta khẽ nhướng mày,  nhàn nhạt:
 “Hoàng thượng quốc sự bận rộn,  còn nhớ  kỳ sinh nở của Hứa Thường tại ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-artp/chuong-2.html.]
Hoàng thượng siết tay ,  trêu:
 “Hoàng hậu là đang ghen đó ?”
Rồi bỗng đổi giọng, chậm rãi :
 “Trẫm vốn nghĩ, đợi đứa nhỏ  chào đời, sẽ giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Nói đến đây, thanh âm của  trở nên trầm lắng hơn đôi phần.
 “Thái y   thể Hoàng hậu yếu nhược, e rằng cả đời khó lòng hoài thai. Vậy thì, trẫm liền ban nàng một đứa con trai .”
Từ  khi  và Hoàng thượng kết duyên tơ tằm, bụng vẫn  từng động thai ý.
Thái y từng chẩn đoán,  thể  vốn yếu mỏng, đời  khó lòng   huyết mạch của riêng .
 như thế…   nghĩa là  bằng lòng nuôi con  khác.
Ta  định cất lời khước từ, bỗng ánh mắt của Hạ Trúc chạm  —mang theo vẻ thương hại lạ lùng.
Ta là Hoàng hậu.
Mẫu  xuất  hiển quý,   nắm trong tay trọng binh.
Vì  nàng  dùng ánh mắt thương xót mà  ?
Là bởi    chẳng thể sinh con?
Hay là… còn điều gì khác?