Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Một ngày  khi phụ  cùng  trưởng hồi triều, Lý Diễn đột nhiên thổ huyết.
Thái y viện  bộ đều  triệu đến tẩm điện, nhưng ai nấy đều bó tay vô sách. 
Mạch tượng của Hoàng thượng vô cùng cổ quái, khiến chư vị thái y đều ủ rũ mặt mày,  ai dám tùy tiện kê đơn xuất phương.
Chỉ một đêm, Lý Diễn trông như  già  mười tuổi.
Vài vị thái y đưa mắt  ,  cùng  một  bước , hướng  hành lễ, cẩn trọng :
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, bệnh tình của Hoàng thượng thực khó phân định, chẳng  nương nương  thể mời Lục thần y hồi cung chẩn trị?”
Ta  , trong lòng âm thầm  lạnh, song ngoài mặt vẫn mang vẻ lo lắng, nhẹ giọng đáp:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Không khéo , Lục thần y mấy ngày   rời Tống phủ,  là  vân du bốn phương, tìm đạo cầu y…”
Lý Diễn khi  vẫn hôn mê bất tỉnh,  yên bất động trong long sàng.
Trong điện, các phi tần quỳ đầy một mảnh, ai nấy nước mắt lưng tròng, nhưng chẳng ai dám  thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-artp/chuong-24.html.]
Ta phất tay áo, trầm giọng :
“Thần phi lưu , những  khác lui cả .”
Thần phi thoáng kinh ngạc  ,  lập tức cúi đầu, cung kính thưa:
“Thần  tuân chỉ.”
Thái y vẫn trấn giữ trong nội điện, còn  cùng Thần phi  ở hành lang bên ngoài.
Ta  nàng hồi lâu, nhận  tâm thần nàng  yên, cả  đều lộ vẻ bất an.
Thật lòng mà , Thần phi xác thực dung nhan tú lệ, khí chất đoan trang, nhưng đó   là lý do khiến Lý Diễn mê luyến nàng đến .
Điều khiến  si mê, là bởi thuở niên thiếu, từng nhận  từ nàng một tia ôn nhu hiếm hoi trong cảnh bần hàn khốn khổ.
Nếu như Lý Diễn  từng  những chuyện nhơ nhuốc đê hèn , thì chỉ riêng tấm tình xưa đó,  cũng  thể   bằng con mắt khác.
Chỉ tiếc… thế gian vốn   hai chữ “nếu như”.