5.
Ta bất giác  nheo mắt, nghĩ xem  nên để ca ca ứng phó .
Thôi ,  còn  kịp truyền  cho ca ca chuyện  xảy   điện, nếu vội vàng đổi   dễ xảy  sơ hở.
Ta theo cung nữ đến Vạn Hoa cung. Nơi  so với lúc  rời  gần như   đổi, vẫn xa hoa như cũ, ngay cả hoa trong viện cũng đều là loại mới  đưa  cung sáng nay.
Việt quý phi quả đúng là sủng phi trong tim phụ hoàng.
Vừa bước  chính điện,   thấy phụ hoàng cũng đang ở đây.
Hai  họ đang  mật ân cần, chùm nho   Việt quý phi bóc xong còn  kịp đưa  miệng phụ hoàng thì  thấy  tiến .
Nàng lập tức đặt nho xuống, phụ hoàng cũng khẽ ho khan mấy tiếng để che  sự ngượng ngập.
Ta tới thật đúng lúc.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu phi.”
Phụ hoàng phất tay:
“Miễn lễ. Con chẳng   về  ,   đột nhiên đến đây?”
Việt quý phi lúc  mỉm  bước :
“Bệ hạ, là thần   lâu  gặp đứa trẻ . Dù  cũng nuôi dưỡng bên  nhiều năm,   nhớ, nên mới sai  mời Linh Nguyệt đến.”
Nàng  đúng là    miệng.
Năm đó khi  rời Vạn Hoa cung, nàng thậm chí còn chẳng buồn   lấy một cái. “Nuôi dưỡng nhiều năm”? Chẳng  là vứt cho cung nữ, nhũ mẫu nuôi nấng, một tháng cũng lười ghé mắt một  ?
 câu    , phụ hoàng nhất định sẽ trách  thất lễ,  quan tâm tới nàng.
Nàng  cố ý đấy.
Trước khi phụ hoàng kịp mở miệng trách,  lập tức đón lời, bình tĩnh đáp:
“Mẫu phi thứ . Nhi thần thương phụ hoàng ngày đêm lao tâm vì quốc sự, một lòng  chia sẻ ưu phiền cho phụ hoàng, nên chăm chỉ  dám lười biếng chút nào, mới sơ suất quên mất mẫu phi.”
“Nếu khi rời Vạn Hoa cung, nhi thần  thể trân trọng hơn chút tình nghĩa mẫu tử  thì   bao. Tiếc là khi  mẫu phi quá bận, mấy tháng trời nhi thần chẳng thể thưa chuyện vài câu, quả thật là điều đáng tiếc.”
Những lời   học  từ ca ca.
Ca ca dạy rằng:  năng hành sự  tiến thoái  ,   ép  quá đáng, cũng  thể im lặng chịu đựng; gặp chuyện   mượn lực phản công.
Việt quý phi  trách   đến thỉnh an,  coi trọng tình nghĩa,  thì  mượn ngay chuyện  để chỉ  nàng năm xưa đối xử với  thế nào.
Phụ hoàng   kẻ ngốc, tất nhiên   ẩn ý trong lời .
Người hiểu  rõ con  Việt quý phi, cũng  nàng năm xưa đối xử với   , chỉ là  giờ vẫn  về phía nàng, coi như  thấy mà thôi.
 giờ đây,    thấy.
“Quý phi, thời gian qua Linh Nguyệt quả thực giúp trẫm  nhiều. Quốc sự bề bộn, Linh Nguyệt  đến thăm nàng cũng là điều khó tránh, nàng nên rộng lượng hơn, quốc sự là  hết.”
Một câu “quốc sự là  hết”, phụ hoàng vẫn  tỉnh táo.
Đã nhắc tới quốc sự, Việt quý phi tất nhiên  thể  gì thêm, đành bỏ qua.
Nếu nàng gọi  tới chỉ để  chuyện , thì quả là   đánh giá nàng quá cao.
Sự thật chứng minh, nữ nhân    loại dễ đối phó.
Một kế  thành, nàng lập tức  kế khác:
“Quốc sự tuy quan trọng, nhưng Linh Nguyệt dù  cũng là công chúa, nay  đến tuổi thành ,  thể cứ chậm trễ mãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-dac-biet-yeu-thich-quyen-luc/4.html.]
Làm cha     mong con cái  . Thần  dù  cũng  nó lớn lên, tất nhiên  nó sớm tìm  ý trung nhân, thành gia lập thất.”
Bốn chữ “thành gia lập thất”  nàng    nhẹ bâng.
Phụ hoàng rõ ràng  d.a.o động.
Ta là công chúa, một khi gả  và sinh con cho nhà khác, quyền lực trong tay  sẽ phân tán sang đứa con của  .
Trong thể chế phụ quyền , từ khoảnh khắc  xuất giá,  sẽ  còn thuộc về hoàng gia.
Một kẻ  thuộc về hoàng gia,   thể nắm trọng quyền?
Nước cờ  của Việt quý phi, đánh trúng nỗi lo của phụ hoàng.
Bởi phụ hoàng  ít  từng , tiếc là    nam nhi.
Chiêu  đấy, nhưng chẳng  tác dụng với .
Ta giả vờ như    thôi:
“Phụ hoàng… thực  nhi thần  một chuyện  từng  . Vì quá khó mở miệng, nên đến nay vẫn giấu kín.”
Phụ hoàng lo lắng hỏi:
“Chuyện gì? Cứ ,  .”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Việt quý phi,  chậm rãi thốt  một câu:
“Thực … nhi thần  thể sinh con.”
6.
Lời  lập tức khiến cả hai  đều sững .
Phụ hoàng ngẩn , Việt quý phi cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Dù , phụ hoàng là  phản ứng nhanh hơn:
“Chuyện  rốt cuộc là thế nào?!”
Ta khẽ thở dài:
“Năm nhi thần ba tuổi  mới  Vạn Hoa cung,  ngày đông tuyết lạnh, vô ý rơi xuống hồ nước lạnh, để  di chứng vĩnh viễn, khiến nhi thần e rằng cả đời  khó  thể  con nối dõi.”
“Những nam tử môn đăng hộ đối với nhi thần, gia thế ắt  tầm thường, họ   thể lấy một nữ tử  thể sinh con. Nhi thần cũng   đoạn tuyệt hương hỏa của  khác.”
“Bởi , từ nhỏ nhi thần  hạ quyết tâm, cả đời  gả , chỉ nguyện đem  phận và sức lực  cống hiến cho xã tắc, san sẻ ưu lo với phụ hoàng. Tương lai, bất kể   nào kế vị, nhi thần cũng sẽ dốc hết sức phò tá,  cầu lưu danh sử sách, chỉ cầu Đại Khánh vững bền muôn năm!”
Nói xong,  nghiêm trang hành lễ:
“Mong phụ hoàng thành !”
Một đôi bàn tay rộng lớn hữu lực đỡ  dậy, ánh mắt phụ hoàng đầy vẻ vui mừng:
“Thật là một câu ‘Đại Khánh muôn năm’! Trẫm  ngờ con   chí hướng như thế, suýt nữa coi con như nữ tử khuê các bình thường.”
“Con là bảo vật mà trời cao ban cho Đại Khánh. Nếu những   của con   một nửa năng lực của con, trẫm  chẳng  khó khăn đến  trong việc chọn thái tử.”
“Linh Nguyệt, bất luận tương lai là   nào của con kế vị, tương lai của Đại Khánh sẽ giao cho con. Chỉ là…  con chịu thiệt .”
Ta kiên định   mắt phụ hoàng:
“Có thể mở  thái bình muôn đời cho Đại Khánh, nhi thần   thấy thiệt thòi. Đây là vinh hạnh của nhi thần.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Được  quyền thần, còn gì  hơn thế?