Ta nghiến răng.   mới  dậy nửa    vương  kéo : "Ngươi đang  gì  hả?"
 
Gạt tay vương  ,  nắm lấy vạt áo, vẻ mặt đại nghĩa lẫm liệt xông thẳng .
 
"Thanh Phong! Phi Tinh! Hộ giá!"
 
Hai ám vệ là ngoại công để  cho , bọn họ từ nhỏ  trải qua huấn luyện chính là chỉ  lệnh một  , cho dù là tội c.h.ế.t bất kính.
 
Cho nên tay  đẩy cửa điện  cũng  gặp  trở ngại gì.
 
"Phụ vương, nhi thần cầu kiến!"
 
Xông  nội điện ,  để ý đến  phận tôn ti, mạnh mẽ kéo tấm bình phong .
 
Phía  bình phong,  mặt phụ vương hiện lên vẻ  vui. Mà  di chiếu trong tay    tên tam hoàng tử Vân Tranh.
 
Lý Tuyền lớn tiếng: "Lớn mật! Chưa  truyền triệu! Chính là đại bất nghịch, lui xuống!" 
 
phụ vương hét lên một tiếng ,  ôm n.g.ự.c ho khan.
 
Lý Tuyền bất đắc dĩ, lui  khỏi điện. Phụ vương đưa tay để   bên cạnh ông: "Ta  trong lòng ngươi vẫn là để ý đến vương  của ngươi, nhưng  tâm tư quá nặng về công danh lợi lộc. Hắn tuy thích hợp  một đế vương, nhưng   thích hợp  một ca ca. Phụ vương  , là để bảo vệ ngươi và tam ca của ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-cong-chua-tqmn/2.html.]
 
Ta lắc đầu: "Vương  chỉ là quá mức cố gắng để đạt  sự công nhận của ngài,  sẽ  để ngài thất vọng ."
 
Phụ vương  .
 
Cuối cùng cũng thở dài một ,  đó cầm lấy bút lông tiếp tục  chiếu thư truyền vị. Trong lòng  tự thấy chuyện    còn đường nào cứu vãn.
 
Vương  e là vô duyên với cái vị tôn quý  . Mãi cho đến khi phụ vương  xong chữ cuối cùng, đem nó bỏ  trong hộp. Sau đó  từ  gối lấy  một chiếc hộp.
 
“Trước  quốc sư  tính  mệnh tinh của ngươi sáng ngời vô cùng,  ngươi là hy vọng của vương thành chúng ,  như ,  đem quyền lựa chọn giao cho ngươi."
 
Phụ vương một tay ấn  chiếc hộp lấy  từ  gối: "Đây là một phong di chiếu truyền ngôi cho vương  của ngươi, nếu ngươi tin tưởng vương  của ngươi, liền lấy  phần di chiếu , để  kế thừa đại thống...Nếu như hôm nay ngươi  xông  đây, phong chiếu thư  sẽ theo  vĩnh viễn  hoàng lăng.  hiện tại, chiếu thư  thể cho ngươi, nhưng ngươi cũng  đáp ứng với  một chuyện."
 
Bàn tay dày nặng của  vuốt lên mu bàn tay , từng chữ từng chữ mở miệng: "Nếu như vương  ngươi lên ngôi,  mặc kệ ngươi dùng hết cách gì, bảo vệ tam ca ngươi chu . Nếu như đến cuối cùng ngay cả ngươi cũng khó bảo ,  thì phần di chiếu  chính là vật bảo mệnh cho ngươi và tam ca ngươi,  điều đến lúc đó...Ngươi liền  ở giữa vương  và tam ca ngươi đưa  lựa chọn, ai sống ai chết,  do ngươi quyết định."
 
Khóe miệng phụ vương tràn  m.á.u tươi.
 
"Thừa An, ghi nhớ, tất cả, lấy bản  ngươi  chủ, còn nữa, tha thứ cho phụ vương  thể ở bên ngươi. Mong ngươi... cả đời vô ưu, vui vẻ... hạnh phúc..."
 
Ta  phụ vương dần dần mất  sinh khí. Trong lòng đau nhói, khàn giọng, nhưng   thể   một câu  chỉnh.
 
phụ vương, đừng mà!