163- Trận chiến tại Tịnh Châu.
Nơi    cao đường,  trực tiếp bước qua lối  đó.
Hỷ nương sững sờ, tim như ngừng đập,   đập dồn dập hơn. Bà giật   thấy tướng quân hạ lệnh, vội vàng đáp hai tiếng, cố gắng  định  tinh thần  lớn tiếng hô:
“Phu thê giao bái!”
Phùng Vận   thấy nét mặt của Bùi Quyết, nhưng nàng  rõ, giờ phút   nhất định chẳng  biểu cảm gì cả.
“Đưa  động phòng!”
Xung quanh tràn ngập sự gượng gạo và bất an, chỉ  hỷ nương vẫn tận tâm  tròn bổn phận.
Đại chiến sắp tới,  thể chậm trễ dù chỉ một khắc. Phùng Vận chỉ kịp vái một lễ  lập tức  đưa  phòng tân hôn.
Tiếng nhạc vui dừng .
Yến tiệc  bày sẵn  bàn, nhưng  một ai động đũa.
Đại hôn và đại chiến kết nối liền mạch, mang theo sự căng thẳng và gấp gáp đến mức khiến    kịp phản ứng…
Phùng Vận   dìu  xuống mép giường, liền đưa tay định tự vén khăn voan.
Hỷ nương hốt hoảng ngăn :
“Phu nhân,  …”
Không  tân nương nào  tự  vén khăn voan, nhưng cổ Phùng Vận sắp  mũ phượng đè đến cong xuống.
Hơn nữa, nàng  đêm nay  nhất định  thể chờ  tân lang.
Đại kế  thành.
Còn cần gì đến cái hôn lễ phiền phức  nữa?
Điều duy nhất nàng bận tâm lúc  chính là, Bùi Quyết sẽ   để đối phó với ba mươi vạn đại quân của Tiêu Trình chỉ bằng năm vạn binh mã trong tay. Tiêu Trình kéo dài đến hôm nay mới xuất binh, chắc chắn  chuẩn  chu …
Dù  thế nào, trận chiến  cũng là cục diện thất bại.
Không thể để kẻ tiểu nhân đắc ý.
Đặc biệt là  khi nàng  từ miệng Tiêu Dung rằng Phùng Doanh đang ở Hằng Khúc Quan, lòng nàng càng thắt chặt,  còn tâm trí lo nghĩ chuyện khác nữa. Vẫn khoác   bộ hỉ phục, nàng lập tức chạy  khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-293.html.]
Hai nha  cùng hỷ nương vội vã đuổi theo.
Ngoài biệt viện, Phùng Vận  thấy Bùi Quyết.
Hắn   hỉ phục, khoác lên  bộ khôi giáp. Gương mặt tuấn lãng  chiếc mũ sắt lạnh lùng, sát khí trầm tĩnh. Cách xa như , vẫn khiến   e dè.
“Tướng quân…”
Phùng Vận gọi ,   gì đó.
 cuối cùng, nàng chỉ khẽ mỉm .
“Chờ ngài khải  trở về.”
Dường như  một tia sáng lướt qua đáy mắt Bùi Quyết, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất. Hắn khẽ gật đầu với Phùng Vận,  xoay  lên ngựa, hô một tiếng, thúc ngựa phóng .
Thao Dang
Đoàn thị vệ theo sát phía , nhanh chóng biến mất giữa con phố dài.
Phùng Vận nâng váy đuổi theo mấy bước,  dừng .
Nàng – một tân nương khoác lên  bộ hỉ phục đỏ rực –  giữa hai bức tượng sư tử đá uy phong lẫm liệt, lặng lẽ dõi theo bóng lưng   xa, khung cảnh như một bức tranh đông cứng trong thời gian.
---
Quân Tề phát động chiến dịch công thành ngay  lúc hoàng hôn.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, tiếng kèn hiệu vang lên từ phía dãy núi,  bao lâu , màn đêm  phủ xuống.
Tiếng hò reo tựa sóng dâng biển động, vang vọng  trung.
Lần , quân địch đông hơn   gấp bội, từng mảng dày đặc như một biển đen cuộn trào. Đây là  đầu tiên Tiêu Trình chỉ huy một trận chiến quy mô lớn như ,   dốc  lực, bày  thế tất thắng.
Hắn  một trận lấy trọn Tịnh Châu, bắt sống Bùi Quyết.
Thành bại quyết định ở cuộc chiến .
Những cỗ xe công thành cỡ lớn lăn qua hào sâu   lấp phẳng, từng chiếc một tiến về phía cổng Nam. Đá tảng và mảnh gỗ vụn từ  cao rơi xuống, đập mạnh  tường thành Tịnh Châu.
Những mũi tên lửa sáng rực cả bầu trời ảm đạm, lao vun vút về phía tường thành. Không  từ  bốc cháy, chỉ trong chốc lát, khói đen cuồn cuộn bốc lên…
Trong hành doanh biệt quán, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Sự im lặng như báo  cái c.h.ế.t.