Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 571
Cập nhật lúc: 2025-06-10 15:44:16
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Truyền lệnh xuống dưới, đừng ồn ào lớn tiếng, cố gắng nhẹ giọng một chút. Một khắc nữa, bất kể có đào được người hay không, chúng ta đều phải lập tức rời đi...”
Dương Thập Trưởng hỏi: “Vì sao lại là một khắc?”
Phùng Vận đáp: “Một khắc nữa, người bị vùi lấp sẽ không còn khả năng sống sót. Nhưng chúng ta đào tuyết cứu người, rất có thể sẽ gây ra trận lở tuyết thứ hai...”
Mọi người nghe nàng nói vậy, thần sắc ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.
“Biết rồi.”
Người đến tham gia cứu viện rất đông, xưởng nông cụ trong thôn cũng thực sự đã rèn ra không ít nông cụ bằng sắt, người đến cứu đều mang theo dụng cụ. Dù là không có dụng cụ, họ cũng không sợ lạnh, dùng tay không để đào.
Mọi người hừng hực khí thế, dựa theo vị trí mà Tôn tiểu lang chỉ, ra sức đào sâu vào trong...
Hố đào càng lúc càng lớn, lòng Phùng Vận vẫn căng thẳng, liên tục quan sát địa hình.
“Là của phụ thân ta! Đó là áo của phụ thân ta!” Tiếng của Tôn tiểu lang vang lên, mọi người mới phát hiện Lữ Đại Sơn đã đào ra được một góc áo, ai nấy đều phấn chấn xông tới, rất nhanh đã kéo được Tôn đại thúc ra.
Cũng xem như ông ấy số tốt, người tuy đã bất tỉnh, nhưng sau khi đổ vài ngụm nước ấm, đắp chăn bông dày lên người, không lâu sau liền có lại sinh khí.
Chỉ tiếc, hai ông bà cụ cố chấp nhà họ Tôn, lại không được vận may như vậy.
Đến khi mọi người đào được họ ra khỏi tuyết dày, đã không còn hơi thở.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Tôn đại thúc và đại thẩm khóc không thành tiếng, huynh muội Tôn tiểu lang cũng không cầm được nước mắt, nước mắt tuôn như mưa.
Phùng Vận thấy tình hình như vậy, liền nghiêm mặt nói:
“Rút lui, đừng chậm trễ.”
Mọi người được nàng cảnh báo từ trước, vừa nghe thấy liền chạy ra ngoài, tuyết dày quá mức, chân đạp xuống là dễ bị lún, người này kéo người kia, một nhóm người giơ đuốc dìu nhau, vừa mới rút khỏi chỗ nhà cũ của họ Tôn, trên núi liền vang lên một tiếng “ầm” thật lớn.
“Lại sạt nữa rồi!”
Mọi người nín thở, có cảm giác như vừa thoát khỏi cái c.h.ế.t, sống lưng lạnh toát.
Mãi mới thở ra được một hơi u uất.
“May mà có Lý chính nương tử...”
“Lý chính nương tử đúng là phúc tinh lớn a.”
Phùng Vận kéo c.h.ặ.t tấm áo ướt nửa người trên, hắt hơi một cái.
“Cát Quảng, Dương thập trưởng, hai người kiểm đếm lại nhân số, xem đã ra hết chưa.”
Hai người đồng thanh đáp lời, giơ đuốc hô gọi.
“Mỗi người nhìn xem, huynh đệ đi cùng mình có mặt đủ chưa.”
Dân làng đến rất đông, hỗn loạn cả lên, sau còn có người trong thôn tiếp tục chạy tới, ai nấy đều muốn góp chút sức lực, nghe tin hai lão nhà họ Tôn gặp nạn, ai nấy đều than ngắn thở dài, cảm thán số trời vô thường.
Khi trở về Trường Môn viện, không biết từ lúc nào, Thế tử gia đã rời đi.
Thao Dang
Phùng Vận không để tâm đến y, gọi A Lâu đến.
“Hậu sự của hai lão nhà họ Tôn, ngươi giúp lo liệu một chút, thiếu gì, thiếu bao nhiêu, cứ từ sổ sách mà chi.”
Trong ánh mắt A Lâu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, kế đó là cảm động.
“Nếu không có nữ lang nhắc nhở từ trước, đêm nay Tôn gia e là đã không còn ai sống sót...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-571.html.]
Phùng Vận chẳng để tâm, lắc đầu nhẹ, lại tiếp tục dặn dò: “Ngươi tìm vài người, đến từng nhà một thông báo, bảo dân làng kiểm tra lại nhà cửa của mình, chỗ nào cần gia cố thì gia cố, đừng vì muốn tiết kiệm mà không làm...”
A Lâu quấn áo khoác, ra ngoài.
Trong điền trang, đèn đuốc sáng rực.
Nửa đêm, tiếng gió rít càng thêm dữ dội, gió tuyết c.uộn xoáy giữa không trung, như muốn chấn vỡ màng nhĩ.
Phùng Vận không sao ngủ được.
Nàng đã rất lâu không nghĩ đến chuyện kiếp trước.
Đêm tuyết này tâm thần bất định, liền bắt đầu chậm rãi hồi tưởng những chuyện xảy ra vào tháng Chạp năm Hưng Hòa thứ ba.
Năm ấy, cũng là tuyết rơi dày đặc, người c.h.ế.t rét c.h.ế.t đói không kể xiết, nàng theo Bùi Quyết trở về Trung Kinh, chẳng bao lâu đã nghe tin quận An Độ xảy ra lở tuyết, sau Tết lại liên tiếp tai ương giáng xuống, dân sinh còn khốn khổ hơn thời chiến, dân chúng ăn thịt lẫn nhau, chuyện c.h.ế.t đói xảy ra thường xuyên...
Cũng chính bởi vậy, thổ phỉ khắp nơi hoành hành, quân phiệt cướp bóc tứ tung, chưa đầy bao lâu sau xuân, rất nhiều thôn làng ở quận An Độ bị lưu phỉ càn quét sạch sành sanh, thế là ba tháng sau, Tấn Tề lại một lần nữa bùng nổ chiến tranh, kéo dài suốt ba năm...
Kiếp này nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng thời tiết sẽ không đổi.
Như vậy, bão tuyết chắc chắn vẫn sẽ tiếp diễn...
Mà lúc này đây, e rằng Trung Kinh đã rối như canh hẹ rồi.
Lo tang cho Hoàng đế, lập tân quân đăng cơ, bọn họ liệu còn quan tâm đến dân sinh và tuyết họa?
317- Phong vân phong nguyệt.
Tuyết mùa đông không dứt, nhiệt độ không ngừng hạ thấp, đất trời mênh m.ô.n.g như bị đóng băng.
Buổi trưa, thành phòng Trung Kinh vừa đổi ca gác, một tràng vó ngựa dồn dập liền lao vụt qua.
Trời lạnh quá mức, trên phố dài gần như không một bóng người, kỵ binh truyền lệnh vượt ngang qua phố Đồng Đà, hướng về phía nội thành.
“Bẩm!”
“Thái hậu điện hạ ngự giá hồi kinh.”
“Ung Hoài Vương gia ban sư hoàn triều.”
Lý Tông Huấn đang ở nha môn, bàn bạc chính sự với vài vị quan lại.
Trên người họ đều mặc đồ tang, sắc mặt nghiêm nghị.
Lý Tông Huấn ngồi ở vị trí chính, vóc dáng không cao, nhưng thân hình rắn chắc, tuy đã ngoài năm mươi, song tóc vẫn chưa bạc, ánh mắt sáng rõ, trông vẫn rất cường kiện. Nổi bật nhất là bộ râu rậm rạp trên mặt, khiến dung mạo ông ta trở nên dữ dằn, rõ ràng là văn thần, nhưng trông không khác gì võ tướng.
Tiểu hoàng đế băng hà, việc cấp bách trước mắt chính là chọn ra một vị tân đế.
Lôi kéo đảng phái, đẩy người của mình lên ngôi, mưu cầu lợi ích lớn nhất cho bản thân, đó là tâm tư của mỗi một vị thần tử...
Mọi người chào hỏi lẫn nhau, khách sáo vài câu rồi nhanh chóng vào thẳng chủ đề.
“Trên triều nhiều người nhiều miệng, không tiện nghị bàn. Hiện giờ đều là người nhà, kẻ hèn này xin không kiêng dè nữa. Dám hỏi Thừa tướng, người ngài xem trọng là vị hoàng tử nào?”
Lý Tông Huấn đánh giá người kia: “Lưu công cho rằng, ai mới xứng gánh vác trọng trách?”
Người được gọi tên là Lưu Tử Dụ, là một Chính Tứ phẩm Lĩnh binh Thứ sử, có dáng vẻ cương mãnh, lời lẽ cũng thẳng thắn.
Hắn nói: “Hiện nay bệ hạ không có con nối dõi, chỉ có thể chọn trong số các hoàng tử của tiên đế... Kẻ hèn này cho rằng, người đó không ai khác ngoài Tần Vương.”
Tần Vương Nguyên Thượng Ất, vừa sang tuổi sáu sau Tết, từ nhỏ đã bệnh tật liên miên, thân thể yếu nhược không chịu nổi.
Mọi người không lên tiếng, đều nhìn sắc mặt của Lý Tông Huấn.