Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 573

Cập nhật lúc: 2025-06-10 15:44:21
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Vận không lên tiếng, Tôn tiểu lang liền siết c.h.ặ.t vạt áo, có chút căng thẳng.

“Cái này... có ích không ạ?”

Phùng Vận trầm ngâm giây lát.

“Có.”

Nàng chưa từng tận mắt nhìn thấy thạch mặc, chỉ từng đọc qua mô tả trong sách mà A mẫu để lại, tạm thời không dám chắc chắn, nhưng có thể khẳng định rằng, cho dù không phải thạch mặc, thì cũng là loại khoáng vật khác, nhất định có giá trị sử dụng.

Nàng nói: “Thứ này ta tạm thời giữ lại. Sau Tết, để Tôn đại thúc đưa ta lên núi xem, cụ thể được moi ra từ đâu.”

Tiểu lang thấy nàng trịnh trọng gói lại miếng vật thể ấy vào lớp vải xanh, rồi cẩn thận cất vào ngăn tủ, vẻ trân trọng lắm, liền thở phào nhẹ nhõm, lại cúi người hành lễ hai cái, rồi mới cáo từ lui ra.

Buổi trưa, Phùng Vận bày sẵn bàn thấp trong phòng, tìm một chỗ ngồi ngắm tuyết, hâm rượu sẵn, bày vài món nhắm, chờ Ôn Hành Tố và những người cùng đi đến điền trang, nàng mỉm cười bước ra đón, nghiêng đầu dặn A Lâu, khoé miệng mang theo nét cười:

Thao Dang

“Qua bên Vân trang bên kia suối, mời Thế tử đến. Nói là mời y đến ăn tất niên.”

318- Đại hảo sinh ý.

Trong Vân trang, Thuần Vu Diễm đang ngả nghiêng trên chiếc giường đất mới xây, trước mặt là bàn ăn bày rượu ngon thức quý, nhưng y chẳng có khẩu vị.

Đây là cái Tết thứ chín y trải qua bên ngoài.

Người người đều nói thế tử xứ Vân Xuyên giàu có bậc nhất thiên hạ, đi đến đâu cũng có nhà của y, thế nhưng giờ đây, người có vô số căn nhà ấy lại chẳng có chốn để về.

Tết nhất là thời điểm dễ khiến người ta nhớ nhà, nhớ người thân, nhớ quê, nhớ chuyện cũ nhất. Còn y, chẳng có chốn nào để mà nhớ.

Cô độc một thân.

Thuần Vu Diễm ngửa cổ, uống cạn ly rượu trong tay, thì màn trúc bị vén lên.

Hướng Trung nở nụ cười nịnh nọt, chưa kịp mở lời thì đã bị một ánh mắt sắc lẻm quét qua, lập tức cứng đờ nét mặt, khom người bẩm báo:

“Bẩm Thế tử, Trường Môn trang cho người đến mời.”

Thuần Vu Diễm uể oải, “Ai đến mời?”

Hướng Trung đáp: “Lâu tổng quản.”

“Không thành ý.” Thuần Vu Diễm nửa khép mắt, sắc mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.

“Vậy… tiểu nhân thay Thế tử từ chối nhé?”

Chưa dứt lời, Thuần Vu Diễm đã rời giường, đi giày, “Lấy áo choàng.”

So với sự lạnh lẽo tiêu điều của Vân trang, Trường Môn lại đầy không khí Tết. Lồng đèn đỏ treo dọc đường, giấy dán cửa sổ và chữ Phúc đều ngập tràn sắc xuân, mỗi người bước vào đều mang nụ cười chân thành, khiến lòng người bất giác ấm áp.

Thuần Vu Diễm đang đi, chợt quay đầu lại nhìn Hướng Trung:

“Truyền xuống, từ ngày mai, ai gặp bản Thế tử cũng phải cười.”

Hướng Trung sững lại, sau đó nặn ra vẻ mặt vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng: “Tiểu nhân rõ rồi, cười, mọi người đều phải cười.”

Phùng Vận và Ôn Hành Tố đang ngồi đối diện nhau trò chuyện.

Người ngồi trước bàn, rượu đặt trên bàn.

Lời, đều ở trong rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-573.html.]

Trong sảnh không có người ngoài, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói của mấy nữ lang ở phòng bên. Các nàng hôm nay cũng tụ tập ăn tất niên, bày ít món khô Tết và rượu, không ngừng cười nói vui vẻ, hoàn toàn chẳng giữ quy củ.

Ôn Hành Tố khẽ cười: “Muội thật sự định giữ họ lại hết sao?”

“Giữ chứ.” Phùng Vận thản nhiên, “Quy củ của ta là: làm việc thì có cơm ăn. Chỉ cần các nàng tình nguyện, muốn ở lại kiểu gì cũng được.”

Ôn Hành Tố mấp máy môi, rồi không nói gì thêm.

Bấy nhiêu mỹ nhân đều là hàng tinh tuyển, nếu đổi lại là bất kỳ gia chủ phu nhân nào, hẳn cũng khó lòng yên tâm mà giữ họ bên người, chắc chắn sẽ tìm cách đuổi đi cho bằng được.

Thế nhưng Phùng Vận lại vui vẻ chấp nhận, mà các mỹ cơ cũng cam lòng theo nàng, vốn là chuyện vừa kỳ lạ vừa tiềm ẩn rủi ro khó lường.

“Đại huynh yên tâm.” Phùng Vận biết hắn đang nghĩ gì, liếc mắt một cái rồi đùa, “Hay là huynh để ý nàng nào, định mang về Tín Châu đấy?”

Ôn Hành Tố lập tức trầm mặt: “Không được nói bậy.”

Ngừng một chút, hắn nhìn sang nàng, sắc mặt nghiêm túc hơn nhiều.

“Ung Hoài Vương có gửi tin về không?”

Phùng Vận lắc đầu.

“Tuyết lớn phong tỏa đường sá, tin tức chưa kịp truyền về cũng phải…”

Trung Kinh không có động tĩnh, trong lòng nàng cũng khó an ổn.

Ôn Hành Tố muốn an ủi đôi câu, nhưng Phùng Vận lại chẳng tỏ vẻ buồn lo gì, thần sắc bình tĩnh, thong dong nói:

“Tình thế Trung Kinh, ngươi ta lực bất tòng tâm, biết cũng vô ích. Chi bằng lo cho trước mắt. Việc cấp bách bây giờ, là làm sao qua được mùa đông này? Một khi quân Bắc Ung và triều đình cắt đứt quan hệ, chúng ta chỉ còn cách tự tìm đường sống...”

Nàng vừa nói đến đây, ngoài cửa vang lên tiếng A Lâu:

“Vân Xuyên Thế tử đến.”

Phùng Vận và Ôn Hành Tố đưa mắt nhìn nhau, lập tức dừng câu chuyện, cùng mỉm cười đứng dậy, nghênh đón theo lễ.

“Thế tử.”

“Ôn tướng quân.”

Thuần Vu Diễm khom tay, trước tiên chào Ôn Hành Tố, khóe môi khẽ cong, sau đó mới đưa mắt nhìn sang Phùng Vận.

“Tết nhất thế này, gọi ta đến làm gì?”

Y cởi áo choàng, bộ dạng “có gì thì nói mau, ta rất bận”, cử chỉ và giọng điệu đều mang theo sự thiếu kiên nhẫn cực lớn.

“Mời thế tử nhập tiệc.” Phùng Vận mỉm cười, khách khí mời.

Nói xong xoay người, bóng dáng yểu điệu lướt qua trước mắt, vạt váy màu tử đinh hương như gợn nước lướt ngang tầm nhìn của Thuần Vu Diễm.

Bước chân y khựng lại một nhịp khi đang đi về phía bàn ăn.

Ôn Hành Tố nhìn sang.

Thuần Vu Diễm lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.

Trên bàn là vài món lạp vị muối mặn và vài món nhắm đơn giản, không tinh tế như ở Vân trang, nơi có tám đầu bếp mà y đặc biệt mời đến, mỗi người đều tinh thông các món mỹ thực vùng miền, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn ngon hơn nơi đây nhiều.

Nhưng thật lạ, y lại cảm thấy ngồi ở đây vô cùng thoải mái.

Hương rượu, mùi món ăn, xen lẫn hương thơm nữ tử, từ không khí lan đến chóp mũi.

Rõ ràng là món ăn bình thường, mà khi hương vị ấy xâm chiếm tâm trí, lại như mang theo cái “vị Tết” đặc biệt đến kỳ lạ.

“Không tệ.” Thuần Vu Diễm vừa mở miệng đã khiến người bất ngờ, “Cho ta mượn đầu bếp trong trang của nàng mấy hôm nhé? Qua Tết ta trả lại?”

Loading...