Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 574

Cập nhật lúc: 2025-06-10 15:44:24
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Vận hơi sững lại, đặt đũa xuống, nói: “Không vấn đề gì. Hôm nay ta mời thế tử đến, ngoài chuyện ăn tất niên, còn có một việc muốn thỉnh giáo.”

Thuần Vu Diễm hừ lạnh: “Đã biết ngay mà, Phùng Thập Nhị nàng, chẳng bao giờ làm chuyện ân cần mà không có lý do. Nói đi, lại muốn nhét thêm mấy người vào trang ta nữa à?”

Phùng Vận phẩy tay, cười: “Lần này không phải nhét người, mà là nhét đồ.”

Nàng nhẹ nhàng nâng cổ tay trắng muốt, vỗ tay hai cái: “Đem lên đây.”

Cách nói chuyện giữa hai người bọn họ không giống người ngoài, hầu như câu nào cũng có đ.â.m chọc, thế nhưng Ôn Hành Tố nhìn vào lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Dã tâm của Thuần Vu Diễm, không cần nói hắn cũng đoán được ít nhiều, nhưng cái khiến người ta khó chịu là… Yêu Yêu đối với y, cũng chẳng hề giữ khoảng cách gì cho cam, trò chuyện đùa cợt nam nữ, nàng cũng không giận…

Trái lại là hắn, người huynh trưởng này, thì mãi mãi chỉ biết giữ lễ, giữ mực.

A Lâu dâng gói vải xanh có bọc khối đá nghi là thạch mặc lên trước mặt Thuần Vu Diễm.

“Thỉnh thế tử giám định.”

Thuần Vu Diễm liếc mắt nhìn qua, hỏi Phùng Vận: “Này là có ý gì?”

Phùng Vận hỏi ngược lại: “Đây có phải là thạch mặc?”

Thuần Vu Diễm gật đầu: “Không sai. Nàng lấy được từ đâu?”

Phùng Vận kể chuyện Tôn đại thúc trong lúc đi săn vô tình moi được khối khoáng ấy trên núi, lại nói: “Không biết thế tử có thể giúp ta mời hai vị sư phó, cùng ta lên núi xem thử địa điểm cụ thể?”

Lĩnh vực này thì Vân Xuyên là người trong nghề, cách thăm dò trữ lượng, phương pháp khai thác chế luyện, Thuần Vu Diễm đều tinh thông.

Nhưng y không phải người dễ gì ra tay giúp đỡ.

“Được thôi, theo lệ cũ, chia lợi nhuận.”

Quả thật là không chịu thiệt nửa phần.

Phùng Vận mỉm cười: “Nếu là người ngoài đến khai thác thạch mặc ở đất Vân Xuyên, chắc thế tử cũng chẳng vui gì? Mà loại khoáng sản như thế này, không giống làm ăn ở trấn Minh Tuyền, chắc chắn phải xem ý triều đình…”

Thuần Vu Diễm nói: “Chỉ cần một câu của Bùi Vọng Chi, nàng đâu cần phải quanh co khách sáo như vậy?”

Phùng Vận khẽ cười: “Thế tử chưa hiểu ý ta. Biến cố ở Trung Kinh, thế tử cũng biết cả, sau Tết sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng ai đoán nổi. Nhưng cho dù là ai ngồi trên ngai vàng Kim Loan, thì Vân Xuyên thế tử, vẫn là Vân Xuyên thế tử…”

Đôi mắt Thuần Vu Diễm hơi tối lại.

“Phùng Thập Nhị, lại tính toán gì ta sao?”

“Không có.” Phùng Vận mỉm cười, dung nhan ôn hoà, trong đôi mắt đen nhánh ánh lên vẻ tinh ranh, nhưng giọng nói thì chân thành lạ thường, “Đã phát hiện ra thạch mặc ở núi Hoa Khê, thì đó là báu vật của dân làng Hoa Khê. Giao nộp vô điều kiện cho triều đình, thì dân Hoa Khê được lợi gì? Ta là lý chính, tất nhiên phải vì dân mà tính chứ.”

Một luồng lạnh lẽo lan dọc sống lưng Thuần Vu Diễm.

Nữ nhân tên Phùng Thập Nhị này, gan thật lớn, mà dã tâm cũng không nhỏ.

Người thường nếu phát hiện được tin tức như vậy, chắc chắn sẽ báo lên triều đình rồi tìm cơ hội xin chút ân thưởng...

Còn nàng, lại muốn giữ làm của riêng...

Thuần Vu Diễm nhìn vào đôi mắt trong veo vô tội của nàng, bỗng thấy rằng thứ nàng muốn có lẽ không chỉ là một mỏ thạch mặc này…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-574.html.]

Người nữ nhân này muốn quá nhiều, quá nhiều…

Điều khiến người ta tức giận nhất là, nàng cái gì cũng muốn, duy chỉ không muốn y.

Thuần Vu Diễm hừ một tiếng thật nặng: “Nàng là muốn mượn tay ta, che mắt thiên hạ, để thâu tóm mỏ khoáng kia?”

Phùng Vận nói: “Thế tử anh minh.”

“Hử!” Thuần Vu Diễm cười gằn, nụ cười chẳng hề chạm tới đáy mắt, “Thế nào? Bùi Vọng Chi không dùng được nữa, phải mượn đến thể diện của một thế tử nhàn tản như ta?”

Phùng Vận thở dài khẽ khàng: “Ở Trung Kinh không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo hắn, chuyện này không thể để huynh ấy ra mặt.”

Hừ!

Dưới lớp mặt nạ của thế tử họ Thuần Vu chẳng lộ ra dung nhan khuynh thế, nhưng ánh mắt y lúc này lại sắc bén như điện.

“Ta đã nói rồi, nàng hôm nay ân cần mời ta đến, rượu ngon, thức nhắm, lại còn việc buôn bán béo bở, thì ra là một bữa yến tiệc Hồng Môn!”

“Thế tử nói vậy là oan cho ta rồi.” Phùng Vận đưa tay ra, dịu dàng nói: “Rượu là huynh trưởng ta mang từ Tín Châu về, thịt bò là ta tự tay ướp, thịt ngỗng cũng là ta tự muối… chỉ thiếu món xào là không phải ta tự làm thôi. Nếu bữa cơm này là Hồng Môn yến, thì thiên hạ này chẳng còn bữa ăn nào có thành ý nữa.”

Nghe nói là chính tay nàng chuẩn bị, vẻ mặt Thuần Vu Diễm liền khá hơn không ít.

Y nhướn mày, làm ra vẻ cao ngạo:

“Bùi Vọng Chi đạo đức cao khiết, không tham lợi của triều đình. Còn ta Thuần Vu Diễm đây là tên bịp bợm giả nghĩa, chuyện xấu chuyện bẩn đều dính, độc chiếm mỏ khoáng?”

“Thế tử hiểu lầm rồi.”

Phùng Vận tất nhiên không vì giữ gìn thanh danh của Bùi Quyết, mà là vì không muốn đánh rắn động cỏ.

Khoáng sản, muối… những thứ này đều là mạch m.á.u của triều đình. Triều đình Đại Tấn có thể dâng vào tay Thuần Vu Diễm, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng để một người “có dã tâm phản thần” như Bùi Quyết thâu tóm.

Thấy Thuần Vu Diễm không nói gì, nàng mỉm cười lắc đầu: “Đây là một c.uộc làm ăn lợi nhuận cực lớn, nói là ngày kiếm mười đấu vàng cũng chẳng ngoa, ta mới đến tìm thế tử. Nếu thế tử không có hứng với chuyện kiếm tiền, thì coi như ta chưa từng nói, nào, uống rượu, uống rượu đi.”

“…”

Thuần Vu Diễm nghẹn họng, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Mãi đến lúc này y mới hiểu, Phùng Thập Nhị, người y vĩnh viễn không đoán được lòng dạ, thì ngược lại, lại nắm rõ y như lòng bàn tay.

Không kiếm tiền thì là đồ con rùa! Có thể vặt được lông dê của triều đình, tại sao lại không?

Đúng vào thời điểm này, bọn người trong triều Đại Tấn chắc chắn vì cái ngai vàng trong điện Kim Loan mà đánh nhau đầu rơi m.á.u chảy, làm gì còn tâm trí lo tới một mỏ thạch mặc tận An Độ xa xôi? Quả thực là có cơ hội ra tay. Do hắn đứng ra, đúng là tiện lợi hơn nhiều so với Bùi Quyết đang ở tâm điểm dư luận.

Dù sao ai ai cũng biết, thế tử xứ Vân Xuyên là kẻ chỉ vì tiền.

Thao Dang

Đám đại thần trong triều, bao gồm cả Lý Tông Huấn, có biết bao người từng nhận ơn huệ của y.

Chuyện này đối với y mà nói, chẳng có gì khó khăn cả.

Thuần Vu Diễm trong lòng đã có tính toán, nhưng không muốn để Phùng Vận dễ dàng biết được.

“Đợi tuyết tan rồi nói. Ta sẽ sai người lên núi xem thử. Mùa đông tuyết lạnh, người cũng lười, nếu Tết này mà ta thấy không vui vẻ gì, có khi sang xuân ta trở về Vân Xuyên luôn, khỏi làm vụ làm ăn này cũng được…”

Loading...