Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 575
Cập nhật lúc: 2025-06-10 15:44:26
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
319- Thế đến rầm rộ.
Trời giá lạnh, thiên hạ bất ổn, nhưng Tết vẫn phải đón.
Tuyết lớn ở Trung Kinh vừa tan, mặt đường trơn trượt, nhưng trên phố lại vô cùng náo nhiệt.
Các gánh hàng rong chen chúc giữa dòng người không ngớt, cố kìm nén giọng rao hàng của mình.
Một hài tử bên đường vừa định châm pháo thì đã bị trưởng bối ngăn lại kéo đi.
Hoàng đế băng hà, không còn trò vui, những tiết mục rối nước, múa lân múa đèn vốn là truyền thống ngày Tết cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, thay vào đó là dòng người im lặng như một bức tranh đang chuyển động, trong tranh là những vệt bóng tối dưới vẻ phồn hoa của Trung Kinh.
Thao Dang
Nếu lật giở sách sử, sẽ thấy đây là một trong những năm phức tạp và đầy biến động nhất trong lịch sử nước Tấn, ảnh hưởng sâu sắc đến vận mệnh của cả quốc triều.
Nhưng người sống trong thời điểm ấy, lại hoàn toàn không biết tương lai về sau, vẫn đang chờ đợi một vị tân đế lên ngôi.
“Quốc bất khả nhất nhật vô quân (Nước không thể một ngày không có vua).”
Từ triều đình đến dân gian, ngầm dậy sóng.
Tin về "thông thiên tường vân" ở Bạch Mã tự đã lan khắp Trung Kinh.
Tần Vương là đích tử mà tiên đế Hy Phong để lại, danh chính ngôn thuận.
Tượng Di Lặc lại hiện điềm lành kỳ lân, Tần Vương chính là thiên mệnh sở quy, nên ngồi lên long vị chân chính kia.
Đêm ba mươi Tết năm ấy, người đến Bạch Mã tự dâng hương còn nhiều hơn mọi năm.
Trước lư hương đặt dưới tượng Di Lặc, đông nghẹt người, không chen vào được để cắm hương, kẻ nóng tính còn vì vậy mà cãi nhau om sòm…
Khi đêm xuống, gió tuyết bao trùm lấy Trung Kinh.
Trong làn gió rét buốt, một nhóm kỵ mã phóng như bay xuyên qua rừng thông ngoài thành, bóng ngựa uyển chuyển, lao về phía Bạch Mã tự cổ kính.
Tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng gió tuyết rít gào vang vọng giữa trời đêm.
Trước cổng thiền viện, một thái giám ăn vận nghiêm chỉnh đang sốt ruột chờ đợi.
Đèn lồng lay động trong gió, chiếu lên gương mặt đầy nôn nóng của y, bỗng nhiên, hai mắt hắn sáng lên.
“Đến rồi.”
Trong gió tuyết, một hàng ba người sải bước mà đến, nam tử dẫn đầu thân hình cao lớn, áo thường phục bên trong khoác thêm áo choàng đen tuyền, cả người ẩn dưới chiếc mũ trùm đi kèm, gương mặt gần như bị che khuất, chỉ lộ ra đôi môi mỏng khẽ mím, hơi lạnh như theo làn gió ùa đến khiến người ta lạnh sống lưng.
“Ung Hoài Vương.” Thái giám khom lưng hành lễ.
“Công công không cần đa lễ.” Giọng nói của Bùi Quyết trầm thấp, “Thái phi đâu rồi?”
“Đã chờ lâu rồi.” Thái giám đảo mắt nhìn xung quanh, thi lễ rồi nói: “Xin mời vào trong.”
Bùi Quyết hơi khựng lại, cúi đầu dặn dò tùy tùng bên cạnh.
“Có người giám thị.”
Tả Trọng đáp: “Thuộc hạ hiểu.”
…
Trong thiền phòng, đèn nến vẫn cháy sáng.
Tần Vương Nguyên Thượng Ất năm tuổi, đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đoan Thái phi, có lẽ quá buồn ngủ, đầu lắc lư như gà mổ thóc, gục một cái, lại gục một cái, sau hai lần lại gượng mở mắt, len lén liếc nhìn Đoan Thái phi, rồi lại bắt đầu vòng lặp gật gù tiếp theo.
Cánh cửa “kẹt” một tiếng khẽ mở.
Qua màn trướng, giọng nói của thái giám Cao Phái vang lên bên ngoài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-575.html.]
“Thái phi, Ung Hoài Vương đến rồi.”
Đoan Thái phi lập tức ngồi thẳng người.
“Mời vào.”
Đoan Thái phi, sau khi tiểu hoàng đế Hưng Hòa đăng cơ, thuận lý thành chương trở thành Thái phi, nhưng thực ra nàng ta tuổi còn rất trẻ, vừa sang năm mới cũng chỉ vừa tròn hai mươi sáu.
Bao năm nay, nàng ta nuôi dưỡng một tiểu hoàng tử không phải do mình sinh ra, ăn không ngon, ngủ không yên, sống trong lo sợ từng ngày, chỉ sợ có một ngày sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Nàng ta tưu phiền, cũng gầy đi rất nhiều, khuôn mặt đã biến dạng, vóc dáng cực kỳ gầy gò.
Trong lúc chờ Bùi Quyết xuất hiện, thân thể nàng ta đã cứng đờ, đến khi nghe thấy tiếng bước chân của hắn, lại càng căng thẳng đến phát run.
Nàng ta không phải người có dã tâm lớn, chỉ muốn cẩn thận giữ lấy một mạng nhỏ mà sống.
Làm hoàng đế không phải chuyện dễ, Đoan Thái phi không hoàn toàn hiểu, nhưng cũng không phải chẳng hiểu chút gì.
Giờ phút này nàng ta như c.h.i.m cút bị đặt trên lửa, như kẻ sa lầy giữa đầm lầy, tiến không được, lùi chẳng xong, hoặc nghe theo số trời, hoặc đem sinh mạng giao vào tay người khác…
Rèm khẽ lay động, Bùi Quyết bước vào, ngược sáng mà đến.
Có những người sinh ra đã mang khí lạnh bẩm sinh, Đoan Thái phi thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt hắn, đã thấy toàn thân mình như rơi vào hầm băng.
“Đại tướng quân c.uối cùng cũng đến rồi, đường xá có thuận không?”
Bùi Quyết không đáp lời, bước chân cũng không ngừng lại, chỉ đến khi đứng trước mặt Đoan Thái phi mới chắp tay hành lễ.
“Tham kiến Tần Vương điện hạ, tham kiến Đoan Thái phi.”
Giọng hắn trầm thấp, bình tĩnh, chẳng hề có chút sát khí hung hãn như lời đồn, nhưng vẫn khiến Nguyên Thượng Ất sợ đến tỉnh táo hẳn.
Trên gương mặt nhỏ nhắn đầy hoảng loạn, y nắm c.h.ặ.t lấy tay áo Đoan Thái phi.
Tuy Bùi Quyết được phong làm vương gia khác họ, nhưng Nguyên Thượng Ất mới là chân chính long tử long tôn, địa vị chính đáng, song người nam nhân trước mặt lại mang đến áp lực vô cùng lớn. Một đứa trẻ như Nguyên Thượng Ất, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chăm chăm, môi mím c.h.ặ.t, suýt nữa thì bật khóc.
“Ung Hoài Vương không cần đa lễ.”
Đây là câu Đoan Thái phi đã dạy sẵn cho y.
Tần Vương nhỏ giọng, mang theo tiếng nghẹn ngào mà nói, rốt c.uộc cũng không để nước mắt rơi xuống.
Bùi Quyết lúc này mới thu ánh mắt lại, nhìn quanh một vòng, nói:
“Làm ủy khuất Thái phi và điện hạ rồi.”
Đoan Thái phi lắc đầu: “Không giấu gì Vương gia, mấy năm nay ta lúc nào cũng bất an, chỉ có khi tạm trú ở thiền phòng Bạch Mã tự, mới có chút yên lòng.”
Bùi Quyết không bày tỏ ý kiến, im lặng không đáp.
Đoan Thái phi nhìn hắn, khẽ cười, nụ cười đầy vẻ thê lương.
“Từ khi hoàng hậu tỷ tỷ qua đời, Tần Vương được nuôi lớn bên gối ta, ta chưa từng ngủ yên một đêm nào. Cũng không biết những ngày thế này, đến bao giờ mới kết thúc…”
Bùi Quyết hỏi: “Thái phi tin ta không?”
Đoan Thái phi ánh mắt ngấn nước, khẽ cười khổ.
“Ta không hiểu rõ Ung Hoài Vương, nhưng ta tin vào phương trượng chùa Bạch Mã. Năm xưa nếu không phải đích thân ngài ấy đến cửa, bày ra kế sách này, e rằng ta và Tần Vương đã sớm bị người ta ‘c.h.ế.t vì bệnh’ rồi.”
Bùi Quyết nói: “Là ta bảo ngài ấy làm vậy.”
Đoan Thái phi kinh ngạc.
“Ngươi…”