Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 576

Cập nhật lúc: 2025-06-10 15:44:28
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba năm trước, tiên đế băng hà, Bùi Quyết một tay phò tá nhi tử của Lý Tang Nhược đăng cơ. Khi ấy, tất cả mọi ngườ, bao gồm cả Đoan Thái phi, đều cho rằng hắn là theo phe họ Lý, là kẻ bám váy mẫu tử Lý thái hậu.

Hắn lẽ ra nên mong Tần Vương c.h.ế.t bất đắc kỳ tử mới phải, cớ gì lại ra tay tương trợ?

Thời điểm đó, Nguyên Thượng Ất, là đích tử của tiên đế Hy Phong, chính là cái gai trong mắt phụ nữ Lý gia. Đoan Thái phi ngày đêm sống trong thấp thỏm lo sợ. Ngay vào lúc ấy, phương trượng Bạch Mã tự đến tận cửa, nói bệnh của Tần Vương là do tà khí nhập thể, thiếu mất một hồn một phách, cần phải mỗi ba tháng lên chùa tu hành thanh tịnh, mới có thể trừ tà hóa giải.

Thực ra Đoan Thái phi rất rõ, vì sao Nguyên Thượng Ất lại yếu ớt bệnh tật như thế…

Đó là mầm bệnh từ trong bụng mẫu hậu mang theo.

Hoàng hậu khi mang thai từng bị người hãm hại, dẫn đến sinh non.

Hài tử vừa ra đời, mẫu thân đã mất, dù quý là Hoàng hậu, thì rốt c.uộc cũng chỉ là một u hồn trong mưu đồ đoạt vị của Lý gia mà thôi.

Bạch Mã tự là chùa quốc tự, phương trượng càng là cao tăng đức cao vọng trọng, có uy tín lớn trong triều. Mỗi ba tháng ông đều làm lễ triệu hồn cho tiểu hoàng tử, vô hình trung đã bảo vệ tính mạng cho tiểu hài tử.

Một hoàng tử ba hồn sáu vía không đủ, làm sao có thể lên ngôi hoàng đế?

Đoan Thái phi cảm kích phương trượng vô vàn…

Nhưng nàng ta không bao giờ ngờ được, sau lưng phương trượng, lại là Đại tướng quân Bùi Quyết.

“Thảo nào…” Đoan Thái phi lẩm bẩm, đầu óc như choáng váng.

Mãi lâu sau, nàng ta mới gắng gượng nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Thảo nào phương trượng nói, đêm nay là để chờ quý nhân…”

Nàng ta vẫn tưởng “quý nhân” đó là kẻ vì trở mặt với Lý Tông Huấn mà muốn bảo vệ Tần Vương đăng cơ, chẳng khác gì Lý Tông Huấn, cũng chỉ xem nàng ta và Tần Vương như quân cờ, như đạo cụ bị điều khiển giữa ván cờ quyền lực…

Nào ngờ, người cứu mạng nàng ta ba năm trước, cũng là hắn.

Đoan Thái phi trong lòng vừa xúc động, lại vừa sợ hãi, giọng run run:

“Ung Hoài Vương… năm đó… vì sao lại làm vậy?”

Bùi Quyết nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái: “Coi như là vì huyết mạch của tiên đế.”

Coi như…

Vậy thì không phải thật lòng rồi.

Đoan Thái phi không dám hỏi sâu thêm, trầm mặc một lát mới nói: “Không biết Vương gia muốn ta làm gì?”

Bùi Quyết đáp: “Thái phi không cần làm gì cả, chỉ cần trông chừng điện hạ, đợi đến lễ đăng cơ.”

Hắn nói quả quyết không thể nghi ngờ, nhưng Đoan Thái phi lại giật mình kinh hãi.

“Còn Lý thừa tướng và Thái hậu… bên ấy phải ứng phó thế nào…”

“Thái phi không cần bận tâm.” Bùi Quyết nhìn chăm chú vào bức tượng Phật nhỏ trên án, giọng nói lạnh lùng: “Ngày mai, phương trượng sẽ công khai tuyên bố, đã thấy thiên tượng cát tường, Tần Vương tìm lại được hồn phách, thân thể khỏi bệnh.”

Trong chùa, mùi đàn hương nồng đậm, ánh sáng đèn dầu chiếu rọi lên người Bùi Quyết, bóng hắn kéo dài trên nền đất.

Đoan Thái phi nghẹn họng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn vào cái bóng đó, khẽ mấp máy môi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-576.html.]

“Chuyện này, tất cả xin giao cho Vương gia định đoạt. Ta và Tần Vương… từ nay xin dựa vào điện hạ.”

Đêm hôm đó, Lý Thái hậu vượt đường xa về Trung Kinh, lập tức đến Đông điện Thái Cực c.ung, nhìn thấy thân nhi tử của mình.

Hài tử ấy mặc long bào, nằm trong quan quách, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, đã cứng đờ từ lâu, may mà mấy ngày nay thời tiết giá lạnh, nàng ta mới kịp trở về để trông thấy rõ dung nhan hài tử.

“Hoàng đế…”

“Khuông nhi của ta a!”

Lý Tang Nhược trên đường vội vã trở về, hai mắt sưng đỏ vì khóc, cả người tiều tụy rã rời, đến khi trông thấy di dung của nhi tử, trong lòng nàng ta vẫn không thể tin nổi…

Hài tử vẫn còn khỏe mạnh khi nàng ta rời đi, sao giờ lại đã không còn?

Thao Dang

Khi Lý Tông Huấn tới nơi, vừa đến cửa điện thì đã bị Lý Tang Nhược lạnh lùng gọi đến.

“Nữ nhi có chuyện muốn hỏi phụ thân.”

Lý Tông Huấn mặt lạnh bước đến một bên, ra hiệu cho gia nhân lui ra.

“Khuông nhi đã mất, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều nữa, hãy vực dậy tinh thần cho phụ thân…”

“Vực dậy tinh thần để làm gì?” Lý Tang Nhược nhếch môi, cười lạnh, “Chờ Nhữ Nam Vương đăng cơ, rồi con làm một vị hoàng tẩu nửa vời? Phụ thân…”

Nàng ta tiến lên một bước, đối mặt Lý Tông Huấn: “Rốt c.uộc Khuông nhi c.h.ế.t thế nào?”

Lý Tông Huấn sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo dữ tợn nhìn nàng ta chằm chằm.

“Ngươi còn mặt mũi mà hỏi ta sao? Sao ngươi không tự hỏi chính mình, ở Tín Châu đã làm những chuyện nực cười gì, khiến Bùi Quyết bị dồn đến đường cùng, rồi quay đầu lại nhắm vào nhi tử ngươi?”

“Không!” Sắc mặt Lý Tang Nhược tái nhợt, liên tục lắc đầu, “Không thể nào là hắn!”

Lý Tông Huấn hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, trầm giọng nói: “Bạch Mã tự hôm qua vừa hiện tường vân, hôm nay liền tuyên bố Tần Vương khỏi bệnh. Trước khi bệnh khỏi, tiểu hoàng tử không gặp ai, chỉ gặp Bùi Quyết… Ngươi nói xem, sao lại trùng hợp đến thế?”

Hai chân Lý Tang Nhược mềm nhũn, giọng khản đặc: “Không thể là hắn, không thể nào. Năm đó là chính tay hắn bế Khuông nhi vào điện Thái Cực, để nó ngồi lên long ỷ, chịu quần thần bái lạy, sao hắn có thể làm vậy được…”

Lý Tông Huấn cười lạnh, nhìn nàng ta như thể nhìn một khúc gỗ mục, ánh mắt lạnh tanh.

“Phụ thân đã nghĩ xong rồi. Sẽ đưa trưởng tử của Nhữ Nam Vương sang làm con thừa tự của ngươi. Như vậy, ngươi lại có nhi tử rồi.”

320- Rượu không say người.

Tuyết lớn đã phong kín con đường dẫn vào thôn, xe bò và người qua lại đều khó khăn, nhưng bữa cơm tất niên ở Trường Môn trang vẫn được chuẩn bị hết sức chu đáo.

Thuần Vu Diễm mặt dày “được” mời đến trang đón Tết. Để thể hiện thành ý, y cho mượn luôn tám đầu bếp của mình. Đám đầu bếp này quả không phụ kỳ vọng, chỉ vài nguyên liệu đơn giản như gà, vịt, cá mà chế biến ra đủ các món phong vị khác nhau, lại còn có vô số món điểm tâm vừa đẹp vừa ngon.

Cả trang viện như chìm trong mùi hương hấp dẫn ngào ngạt.

Khi rượu và thức ăn được dọn lên bàn, thì Phùng Vận vẫn còn đang lật sách trong thư phòng.

Sau khi phát hiện mỏ thạch mặc trên núi ở An Độ, nàng bắt đầu cảm thấy có chút rạo rực trong lòng…

Loading...