Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 577
Cập nhật lúc: 2025-06-10 15:44:31
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu định đợi sang xuân, đợi con đường từ An Độ đến Vân Xuyên sửa xong, đợi thạch mặc được vận chuyển ra ngoài rồi mới bắt đầu, nhưng mọi chuyện lại được đẩy sớm ít nhất nửa năm, điều này khiến Phùng Vận vô cùng phấn khởi. Hai hôm nay, nàng cứ ôm mấy c.uốn sách mà Lư Tam Nương để lại, vùi đầu đọc ngấu nghiến.
Trước bữa cơm tất niên, Tiểu Mãn hí hửng tới gọi nàng.
“Nữ lang, chỉ còn thiếu người thôi.”
Phùng Vận vẫn chăm chú vào sách, không buồn ngẩng đầu lên.
“Các người ăn trước đi.”
Tiểu Mãn khẽ bật cười, tiến lên điều chỉnh bấc đèn.
“Người là đại chủ sự của Trường Môn, người không ra mặt, ai dám động đũa?”
Phùng Vận nghĩ cũng đúng, bèn đặt sách xuống, đứng dậy, để mặc cho Tiểu Mãn giúp mình khoác thêm áo choàng, rồi đi ra đại sảnh.
Người trong trang rất đông, nên chia ra các bàn tiệc.
Có trên có dưới, ngoại trừ vài người như Phùng Vận, Thuần Vu Diễm, Ôn Hành Tố ngồi trong nội thất, thì ở bên ngoài, nam nữ ngồi riêng, nhưng không dựng bình phong ở giữa. Bàn tròn lớn, kèm ghế dài, mọi người đã quen với kiểu sắp xếp này, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều yên vị, náo nhiệt sum vầy bên nhau đón năm mới.
Đây là cái Tết mang hương vị đậm đà nhất trong ký ức của Thuần Vu Diễm. Uống hai ly rượu, vành mắt y đã bắt đầu đỏ hoe.
“Phùng Thập Nhị, Ôn tướng quân.” Hắn nâng chén, giọng khàn khàn mang theo chút trầm đục, “Ta kính hai người một chén.”
Phùng Vận khẽ mỉm cười, cũng nâng ly cụng nhẹ, không nói lời nào.
Ôn Hành Tố nhận ra tâm tình của y có phần xúc động, nhưng không tiện hỏi, chỉ nhàn nhạt hỏi chuyện:
“Tết ở Vân Xuyên náo nhiệt chứ?”
Khóe môi mỏng của Thuần Vu Diễm cong lên, nhưng chẳng hiểu nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại dần trầm xuống.
“Náo nhiệt.”
Y lại nhấn mạnh thêm một câu.
“Rất náo nhiệt.”
Vân Xuyên là một tiểu quốc tạp cư đủ loại người từ khắp nơi đổ về, không thiếu người lạ, cũng rất coi trọng ngày Tết. Mới vừa vào tháng Chạp, khắp nơi đã rộn ràng không khí: sắm đồ mới, chuẩn bị lễ Tết, đèn lồng đỏ giăng kín phố phường, từ hoàng c.ung Vân Xuyên đến dân gian, khung cảnh đều tưng bừng náo nhiệt…
Chỉ tiếc, không phải ai cũng có thể hưởng niềm vui năm mới ấy.
Có vẻ như Thuần Vu Diễm không muốn nói tiếp chủ đề này. Thấy Ôn Hành Tố uống cạn ly, y lập tức rót đầy lại cho người kia.
“Ôn tướng quân tửu lượng thế nào?”
Ôn Hành Tố mỉm cười: “Không giỏi uống rượu. Nhưng gặp được tri kỷ, có say cũng chẳng sao.”
Người mà hắn gọi là "tri kỷ", dĩ nhiên không phải ám chỉ Thuần Vu Diễm, nhưng thế tử họ Thuần xưa nay giỏi nắm bắt cơ hội để luồn lách.
Dù sao thì Ôn Hành Tố cũng là đại huynh của Phùng Thập Nhị, chính là nhân vật then chốt trong "chiến thuật vòng vây".
Nếu Ôn Hành Tố xem y là tri kỷ, vậy thì Bùi Vọng Chi cũng nên lui về sau?
Khoé miệng Thuần Vu Diễm khẽ nhếch lên, dù có lớp mặt nạ che kín, vẫn có thể cảm nhận được niềm vui mờ ám trong nụ cười ấy.
“Nào, ta kính Hành Tố huynh một ly.”
Ôn Hành Tố khách sáo nâng tay, “Mời thế tử.”
Hai người đối ẩm qua lại, trái lại làm Phùng Vận thành người bị lãng quên.
Trong lúc đó, gia nhân không ngừng mang món lên. Mỗi lần có món mới, Phùng Vận lại nhắc Ôn Hành Tố ăn nhiều một chút, đừng uống mãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-577.html.]
Nàng biết đại huynh không tiện làm mất mặt Thuần Vu Diễm, nên đành phải cùng uống.
Kỳ lạ là, vốn tâm trạng nặng nề là Thuần Vu Diễm, thế nhưng sau ba ly rượu, má Ôn Hành Tố đã ửng đỏ, thần thái dường như cũng có phần lâng lâng, đối với lời mời rượu của Thuần Vu Diễm cũng không còn khước từ gì nữa.
“Khụ!” Phùng Vận suy nghĩ một chút, đột ngột mở lời, cắt ngang c.uộc đối ẩm giữa hai người họ.
“Gần đây tâm trí luôn bất an. Nếu biến cố ở Trung Kinh liên lụy tới An Độ, vậy Trường Môn ta nên ứng phó ra sao?”
Nói đến đây, nàng khẽ thở dài một tiếng.
“Cơ sở của Trường Môn mỏng manh, sao có thể sánh được với thế tử vinh hoa phú quý. Thiên hạ thái bình, còn có cháo thừa cơm cặn để cứu trợ. Nhưng nếu thiên hạ loạn lạc, thì chẳng khác gì trứng chồng chất mà thôi…”
Thao Dang
Thuần Vu Diễm cầm chén rượu, nheo mắt nhìn nàng.
“Phùng Thập Nhị, nói thẳng là một loại mỹ đức.”
Phùng Vận hơi trầm ngâm, rồi nghiêm túc nói: “Ta muốn dùng thạch mặc để đun nấu, sưởi ấm cho dân thường, thay thế củi lửa và than. Đợi khi mỏ thạch mặc ở núi Hoa Khê khai thác xong, có thể thử nghiệm ngay…”
“Thạch mặc để nấu ăn?” Ôn Hành Tố nghe xong liền kinh ngạc, “Chuyện này sao có thể được?”
Thuần Vu Diễm từ tốn rót đầy chén rượu, nhếch môi, cười nhạt:
“Thạch mặc khi cháy sinh độc, độc tính rất mạnh, thường chỉ dùng trong luyện kim. Dùng để nấu cơm, chẳng phải là muốn c.h.ế.t sớm sao?”
Phùng Vận ánh mắt cong cong, nở nụ cười, nhìn chằm chằm Thuần Vu Diễm:
“Nếu ta có cách cải tiến, có thể biến thạch mặc thành loại than tổ ong có thể đốt được, thế tử có sẵn lòng hợp tác với ta không?”
Thuần Vu Diễm: “Cải tiến thế nào?”
Đây là bí thuật kỹ nghệ, Phùng Vận tất nhiên sẽ không nói toạc ra ngay trước mặt.
Quy trình làm than tổ ong không hề phức tạp, nhưng muốn mở rộng quy mô, hợp tác với thế tử Vân Xuyên, người có nhân mạch trải khắp thiên hạ, chính là lựa chọn không thể tốt hơn.
Nàng mỉm cười nhàn nhạt: “Kỹ thuật rất phức tạp, một hai câu khó mà nói rõ. Nhưng ta đảm bảo, một khi chế thành than tổ ong, không chỉ có thể giảm độc tính của thạch mặc, mà còn giúp đốt cháy hoàn toàn, hiệu suất cao hơn, dùng còn tốt hơn cả than củi. Đến lúc đó, người bình thường cũng mua nổi, mùa đông sẽ không còn người c.h.ế.t rét.”
Thuần Vu Diễm nhướn mày, nhìn nàng:
“Thứ mà người bình thường cũng mua nổi, thì làm sao là thứ tốt được?”
“Thế tử nói vậy là sai rồi.” Phùng Vận mỉm cười, “Một người cầm c.ung, sức mạnh có hạn. Vạn người cùng kéo, không ai địch nổi. Thiên hạ này rộng lớn muôn trùng, người nhiều nhất không phải vương công quý tộc, mà là dân thường.”
Ánh mắt nàng sắc bén thêm vài phần, nói tiếp:
“Lợi ích hướng về thứ dân, thì không ai ngăn nổi thế đi lên của nó. Thế tử còn sợ không thể kiếm được một khoản lớn sao?”
Thuần Vu Diễm không do dự quá lâu, ánh mắt dừng lại trên người Phùng Vận, như thể mọc ra móc câu, muốn nhìn thấu tâm can nàng.
“Thử xem cũng chẳng hại gì. Ta muốn xem thử, trong đầu nàng, Phùng Thập Nhị, rốt c.uộc giấu bao nhiêu trò quỷ.”
…
Đêm giao thừa, vừa đến giờ Tý, cả nhóm kéo ra trước cổng trang để đốt pháo.
Tiếng pháo vang trời dội đất, tiếng chó sủa hoà cùng tiếng vó ngựa lóc cóc văng vẳng nơi xa.
Phùng Vận lúc này đang đứng trong sân cùng vài nữ lang, nhìn một nhóm người vui vẻ rộn ràng đốt pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ bay v.út lên trời, như những tia chớp xé toang màn đêm, nở rộ thành từng chùm hoa tươi sáng lấp lánh.
Pháo hoa đêm nay được vận chuyển từ Đồ gia ổ bảo, do chính Thuần Vu thế tử c.ung cấp, ai nấy đều rất thích thú khi được đốt chơi.
“Đẹp quá!”
“Chưa từng thấy pháo hoa nào rực rỡ đến thế!”