Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 580
Cập nhật lúc: 2025-06-10 15:44:38
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tang Nhược ngồi dưới điện, yếu ớt nhận lấy chén trà, về đến hậu điện lại khóc một trận nữa.
“Nhi tử nhà người ta đã có thân mẫu, nay nhận ai gia làm mẫu hậu, sau này trưởng thành lập công, biết đâu lại đi hiếu thuận với kẻ khác…”
Nàng ta nổi trận lôi đình một hồi.
Đường Thiếu c.ung vẫn bình tĩnh nhìn nàng ta, đợi nàng ta phát tiết xong mới hỏi: “Điện hạ còn có cách nào khác chăng?”
Lý Tang Nhược trừng mắt nhìn y, giọng yếu ớt như tơ liễu trong gió.
Mất đi thân nhi tử, nàng ta thật sự chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn, nếu không nhận Nguyên Thạc làm nhi tử, thì nàng ta thậm chí chẳng còn chút chỗ dựa nào...
“Ai gia chỉ là không cam lòng làm áo cưới cho người khác.”
Đường Thiếu c.ung điềm nhiên nói: “Điện hạ yên tâm. Trời đông giá lạnh, Nhữ Nam Vương phi mất con, u buồn thành bệnh cũng là chuyện thường tình.”
Lý Tang Nhược ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn y, khóe môi giật giật, nở ra một nụ cười quái dị.
“Thiếu c.ung thúc, quả thật là kẻ vô tình m.á.u lạnh.”
Đường Thiếu c.ung không đổi sắc mặt: “Nếu điện hạ không hài lòng với sắp xếp này, hạ nhân có thể nghĩ cách khác.”
“Không cần.” Lý Tang Nhược uể oải nằm xuống, mắt mở trừng trừng nhìn lên đỉnh màn, “Các ngươi chuẩn bị đối phó với Bùi lang thế nào?”
Đường Thiếu c.ung nhìn nàng ta bằng ánh mắt kỳ quái.
“Điện hạ còn bận tâm đến hắn sao?”
Lý Tang Nhược cười nhạt không rõ vui buồn, “Ai gia ít nhất cũng phải biết, các ngươi định cho hắn một kết cục ra sao?”
Đường Thiếu c.ung đáp: “Thừa tướng đã có chủ ý. Điện hạ thân thể còn yếu, cứ dưỡng bệnh cho tốt thì hơn.”
Ngày mồng năm Tết, tuyết gió chưa dứt, mái ngói rường cột đều phủ đầy tuyết trắng.
Trời còn chưa sáng, một kỵ sĩ phóng ngựa xuyên qua đại lộ, băng qua gió tuyết xông thẳng vào nội thành.
“Báo!!!”
“Liên minh bộ lạc Bắc Nhung, xâm phạm Tây Bắc Đại Tấn!”
322- Mưu đồ tạo phản.
Tin tức lan khắp Trung Kinh trong chớp mắt.
Ty Thiên Giám bói quẻ, nói Bắc Nhung khởi binh là điềm đại hung.
Thái hậu nước Tấn lòng đầy lo lắng, lập tức triệu kiến chư vương đại thần vào Thái Cực điện nghị sự.
“Bắc Nhung cướp bóc biên cương Tây Bắc Đại Tấn ta, g.i.ế.t chóc, quấy nhiễu, cưỡng ép uy h.i.ế.p, chư khanh có kế sách gì không?”
Trên triều đình, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên.
Chiến sự với Nam Tề vừa kết thúc, hoàng đế lại vừa băng hà, triều chính rối như tơ vò, vào lúc then chốt này Bắc Nhung lại dấy binh, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa.
Một đám đại thần đều lên tiếng chỉ trích, mắng chửi Bắc Nhung nhân lúc hoạn nạn mà ra tay, đánh kẻ ngã ngựa.
Lý Tông Huấn tấu rằng: “Giang sơn vạn dặm không thể không người kế vị. Để ứng phó tình hình quân sự khẩn cấp, thần thỉnh lập tiểu hoàng tử làm tân quân.”
“Hoang đường!”
Bùi Quyết lập tức phản bác: “Hoàng đế tiên nhiệm còn có đích tử sống sờ sờ, sao lại có chuyện để con nuôi kế thừa đại thống?”
Lời vừa dứt, triều đình lặng ngắt như tờ.
Ngay khi Lý Tang Nhược bất ngờ nhận trưởng tử Nhữ Nam Vương làm con, thì nước cờ của Lý Tông Huấn đã lộ rõ. Chỉ là Bắc Nhung xâm phạm khiến thời gian bị rút ngắn, mâu thuẫn giữa Lý Tông Huấn và Bùi Quyết bị bày ra giữa thanh thiên bạch nhật.
Trên đại điện, lời bàn tán rì rầm, mỗi người một ý.
Lý Tông Huấn kết bè kết phái, người ủng hộ đông đảo; còn Bùi Quyết tính tình cô lập, ngoài hai ba tướng lĩnh tính tình thẳng thắn phẫn nộ chỉ trích Lý Tông Huấn coi thường phép nước, thì chẳng ai lên tiếng.
Những người còn lại, hoặc tìm cách hòa giải, hoặc chọn cách im lặng.
Lý Tang Nhược nhìn cảnh tranh luận trên triều, đột nhiên cảm thấy khung cảnh này thật quá đỗi quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-580.html.]
Khi nhi tử nàng ta là Khuông nhi đăng cơ, cũng từng có rất nhiều người tiến cử Tần Vương Nguyên Thượng Ất, bởi hắn là con của tiên hoàng hậu, lại lớn hơn Khuông nhi hai tuổi. Khi đó, tình hình trên triều từng rơi vào hỗn loạn, những vị đại thần ăn mặc chỉnh tề kia, lời qua tiếng lại, tranh cãi kịch liệt đến mức nước miếng b.ắ.n tung tóe.
Chính Bùi Quyết đã bước ra, dứt khoát chấm dứt tranh luận.
Ba năm sau, đến hôm nay, Bùi Quyết lại đứng ở phía đối lập với nàng ta.
Lý Tang Nhược nói: “Ba năm trước, Bùi khanh từng nói Tần Vương bệnh tật, không thể làm quân. Hôm nay sao lại đổi giọng?”
Dùng chính lời năm xưa hắn giúp Nguyên Khuông đăng cơ, để chặn họng hắn hôm nay.
Triều đình lập tức rơi vào cục diện bối rối, ngột ngạt.
“Tần Vương đã khỏi bệnh rồi.” Bùi Quyết lạnh nhạt đáp, “Năm đó có di chiếu tiên hoàng, ai kế thừa đại thống, không phải do thần định đoạt.”
Năm đó không phải do hắn quyết...
Vậy nay thì là do hắn quyết định sao?
Lời ấy không nói ra, nhưng nhìn từ mày mắt của hắn, đều là c.uồng vọng.
Bầu không khí căng như dây đàn, sẵn sàng vỡ tung.
Lý Tông Huấn hừ lạnh một tiếng, chắp tay hướng về văn võ bá quan toàn triều.
“Năm đó có di chiếu của tiên hoàng, hôm nay cũng có.”
Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, chưa kịp phản ứng.
Ngao Chính hỏi: “Di chiếu tiên hoàng từ đâu mà có?”
“Tiên hoàng lo trước liệu sau, thánh ý đều ghi trong chiếu thư.”
Lý Tông Huấn nói xong, đột nhiên rút ra một dải gấm vàng từ trong tay áo, lớn tiếng nói:
“Di chiếu tiên hoàng, chư quân nghe chỉ!”
Đại điện rơi vào một mảnh yên lặng.
Chốc lát sau, thấy Lý Tông Huấn giơ cao thánh chỉ, chư thần lần lượt quỳ xuống lắng nghe.
Chỉ có mỗi Bùi Quyết vẫn đứng thẳng, không hề lay chuyển.
Lý Tông Huấn liếc hắn một cái, không để tâm, liền bắt đầu tuyên đọc.
Chiếu thư của Hy Phong đế viết rằng: “Con nối dõi hiếm hoi, Nhữ Nam Vương huynh đệ tình thâm, vì vận mệnh quốc gia, nếu tiểu hoàng đế có điều gì bất trắc, có thể nhận nhi tử Nhữ Nam Vương làm người thừa kế đại thống.”
Chiếu thư này đến quá bất ngờ, khiến văn võ bá quan khó xử, nhận cũng không ổn, không nhận cũng không xong, chỉ có thể quỳ tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau dò xét.
“Ngụy chiếu!”
Bùi Quyết lạnh lùng buông hai chữ, phất tay áo bỏ đi.
…
Cảnh triều đình tan rã trong bất hòa, như tảng đá lớn đè nặng trong lòng người.
Lạc Nguyệt tựa vào khung cửa nhỏ của viện tử, bụng bầu cao lồ lộ, chờ mãi mới thấy Vệ Tranh mặt mày u ám bước vào.
Nàng vội vã nhận lấy cây dù từ tay tỳ nữ, chạy ra đón.
“Phu quân, thế nào rồi?”
Thao Dang
Vệ Tranh liếc nàng một cái, ánh mắt sâu đen lạnh lẽo.
Hôm nay Lạc Nguyệt cố ý trang điểm kỹ càng, trên mặt còn phủ một lớp phấn mịn, gương mặt trắng trẻo hồng hào, tô son đỏ rực, trông vừa vui mắt lại xinh xắn.
Nhưng Vệ Tranh lúc này lại vô cùng cáu kỉnh.
“Ai cho phép nàng ra ngoài? Vào ngay!”
Lạc Nguyệt giật mình, cảm thấy thái độ của y hôm nay khác thường, bĩu môi, cúi đầu xuống.
“Th.i.ế.p có tội, xin phu quân trách phạt.”
Nàng rất hiểu cách mềm mỏng, giọng điệu uất ức kết hợp với chiếc bụng cao vồng, dáng vẻ của một phụ nhân đứng nơi cửa chờ phu quân làm sao khiến người ta có thể thật sự nỡ nặng lời cho được?