Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 584

Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:40:42
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng ta uể oải liếc nhìn Lý Tông Huấn.

“Phụ thân, người nhìn thấu được mưu tính của Thiếu c.ung thúc không?”

Đường Thiếu c.ung chau mày, nghe ra Lý Tang Nhược đang mượn cớ ly gián, để trút mối hận trong lòng đối với mình, chỉ cười khổ nhạt nhẽo, cúi đầu chắp tay.

“Việc tiểu nhân làm, chỉ xem có lợi cho Thừa tướng hay không. Lương tâm không thẹn, mong Thừa tướng soi xét.”

Lý Tông Huấn nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt dưới ánh đèn đêm càng thêm âm u, tàn độc.

Một lúc lâu, mới trầm giọng nói:

“Thiếu c.ung lui về điện phụ nghỉ tạm đi. Việc ở Trung Kinh, ta tự có chủ trương.”

Lý Tông Huấn nhìn y sâu một cái, phất tay áo rời đi, gọi đến tùy tùng Lý Thâm, trầm giọng phân phó:

“Truyền lệnh xuống, nhất định phải giữ c.h.ặ.t cổng Cấm Uyển, tuyệt đối không để quân Bùi tràn vào…”

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang dội như thiên binh vạn mã ập tới.

Lý Thâm lau mồ hôi lạnh trên trán, chắp tay đáp lời, lại bước chân do dự, quay đầu nhìn lại.

“Chủ công, Bùi Quyết thế như chẻ tre, quân Bắc Ung vốn giỏi công thành đoạt trại... Thừa tướng nên sớm tính đường lui mới phải.”

Lý Tông Huấn cười lạnh một tiếng, hai mắt âm trầm nheo lại:

“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Bùi Quyết muốn nâng Nguyên Thượng Ất ngồi lên long ỷ? Không đời nào.”

Thấy Lý Thâm đầy mặt lo lắng, ông ta lạnh giọng nói:

“Lúc cần thiết, ngọc đá cùng vỡ, toàn thành bị hủy thì đã sao?”

“Thừa tướng!” Lý Thâm kinh hoàng biến sắc, hai mắt tràn đầy sợ hãi nhìn ông,

“Xin người nghĩ lại!”

Lý Tông Huấn mắt lạnh như băng:

“Đã không còn đường quay đầu nữa rồi.”

Kẻ tự biết không còn đường lui, há chỉ có Lý Tông Huấn?

Trong đại doanh ngoại ô kinh thành, quân Bắc Ung vừa nhận được tin, lập tức tập kết khẩn cấp tại thao trường.

Bọn họ vốn là một đội quân tinh nhuệ, binh sĩ đều vừa từ tiền tuyến lui về, đã quen với m.á.u lửa và sinh tử, nhưng chưa từng thấy qua thủ đoạn bỉ ổi đến mức này.

Họ liều mạng với quân Tề ngoài chiến trường, còn đám quan gia trong triều lại ăn chơi hưởng lạc, giờ chỉ cần một câu “phản quân” liền phủi sạch mọi công lao của họ. Chạy cũng không được, lui cũng không xong. Tân quân lên ngôi, tất sẽ không tha. Vậy thì, sao không liều mạng tự mở ra một con đường, khai phá một cõi giang sơn?

Hách Liên Khiêm chống đao đứng trên bục điểm tướng, nhìn quét toàn quân.

“Huynh đệ, chuyện đêm nay đồn râm ran khắp nơi, Hách Liên Khiêm ta không cần nói, các ngươi chắc cũng nghe được bảy tám phần rồi. Đúng vậy, những gì các ngươi nghe thấy, đều là thật! Trong thành Trung Kinh kia, cái lão già ăn không ngồi rồi ấy, nói rằng Đại tướng quân là nghịch tặc mưu phản, còn chúng ta là phản quân theo phò tà đạo! Các huynh đệ nói xem, có uất hay không!?”

Thao Dang

“Uất!”

“Phải rồi, uất! Mẹ kiếp uất đến c.h.ế.t được. Lão chó Thừa tướng chắc đã quên, năm đó là ai một tay nâng ngoại tôn lão ta ngồi lên long ỷ? Là ai ngăn loạn trong nội đình, ổn định triều cương? Là ai lĩnh binh xuất chinh, kháng Bắc Nhung, c.h.é.m Nam Tề, bảo vệ thái bình Đại Tấn, giữ vững sự an toàn cho phụ mẫu, thê nhi của chúng ta?”

“Là Đại tướng quân! Là Ung Hoài Vương!”

Tiếng gào thét như sấm động của đám binh sĩ vang lên.

“Đúng vậy!”

Hách Liên Khiêm ánh mắt như đao, một tay chống hông, ngẩng đầu nhìn lên gió tuyết đầy trời, gào lên đầy bi phẫn:

“Đây là giang sơn mà chúng ta dốc m.á.u mà bảo vệ, đây là triều đình mà chúng ta đã liều c.h.ế.t mà giữ gìn. Huynh đệ vì nó c.h.ế.t đi sống lại, giờ lại bị gọi là phản quân, các ngươi cam lòng không!?”

“Không cam lòng!”

Đám binh sĩ đồng loạt giơ cao đao thương, đáp lời như sấm.

“Đại tướng quân bị vu tội phản quốc, chúng ta cho phép hay không!?”

“Không cho phép!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-584.html.]

“Triều đình phụ chúng ta, chúng ta phản hay không phản!?”

“Phản!!!”

Hơn vạn tướng sĩ cùng giận dữ gào vang, điên c.uồng hét lên chấn động trời đất:

“Phản rồi!”

“Phản mẹ nó luôn!”

Hách Liên Khiêm đôi mắt đỏ ngầu nhìn quét mọi người, thân hình cao lớn bước qua lại mấy lượt trên đài điểm tướng, như đang suy nghĩ lần c.uối cùng, hồi lâu sau, đột nhiên dừng lại, giơ tay hét lớn:

“Chính quốc tặc Lý Tông Huấn đã dồn chúng ta đến đường cùng! Chúng ta là tạo phản với lão ta!”

“g.i.ế.t Lý Tông Huấn, lập Tần Vương làm tân quân, rửa oan cho quân Bắc Ung!”

Hách Liên Khiêm hô to một tiếng, vạn người cùng đồng thanh đáp lại:

“g.i.ế.t quốc tặc, lập tân quân, rửa oan cho quân Bắc Ung!”

Tuyết lớn không dập được m.á.u nóng sục sôi, gió lạnh chẳng thể c.uốn đi khí thế hừng hực đang cháy bừng.

Cả mặt đất như rung chuyển giữa tiếng gào thét, đao thương rợp bóng, ánh lạnh chớp lóa trên thao trường.

Thoái, là đường c.h.ế.t.

Chiến, còn có một tia sinh cơ.

Hơn vạn binh sĩ Bắc Ung tràn về cửa Bắc Trung Kinh.

Máy b.ắ.n đá được đẩy đến sát tường thành, đá tảng gào thét mà bay, tiếng kêu thảm vang dậy khắp nơi.

Hách Liên Khiêm cưỡi chiến mã, vung đao chỉ huy binh sĩ sau lưng:

“Huynh đệ! Xông vào Trung Kinh, cứu Ung Hoài Vương! Xông vào Cấm Uyển, g.i.ế.t quốc tặc Lý Tông Huấn!”

“g.i.ế.t quốc tặc Lý Tông Huấn, lập lại tân quân!”

Tiếng hô vang dội lồng lộng trên không trung Trung Kinh.

Trong thành, không biết là phủ đệ nhà giàu nào vì mừng năm mới mà đốt pháo hoa, từ một góc khuất phóng v.út lên trời, soi rọi đêm đông lạnh lẽo bằng một cảnh tượng khác thường, tựa như ánh sáng nhuốm m.á.u đỏ giữa cõi loạn ly.

Bùi phủ, giữa tiếng binh đao huyên náo, chỉ có Đình Lan viện là tĩnh lặng duy nhất.

Đây là thủy tạ và lương đình mà Bùi phu nhân lúc sinh thời yêu thích nhất.

Mộ phần của bà cũng được đặt tại nơi này.

Bùi Xung là một nam nhân cố chấp và lập dị.

Ông chôn người ái thê nơi hậu viện, sống một mình canh giữ không rời nửa bước, không cho ai đến gần.

Đình Lan viện đầy vẻ cô tịch hoang vắng, như thể chẳng thuộc về Trung Kinh phồn hoa ngoài kia.

Giờ phút này, đứng bên thủy tạ trong viện, lặng lẽ nhìn Bùi Xung uống rượu, chính là Bùi Quyết, người mặc chiến giáp, đầu đội mũ có tua anh vũ.

Hắn lặng lẽ đứng dưới màn đêm tuyết phủ kéo dài, đợi đến khi Bùi Xung uống cạn giọt rượu c.uối cùng trong bình, mới chống đao chậm rãi bước tới gần.

“Phụ thân, giờ đã đến, nên đi rồi.”

Bùi Xung không ngẩng đầu, lắc lắc hồ rượu, rồi đặt xuống.

“Hết rượu rồi.”

Một chùm pháo hoa v.út qua bầu trời phía trên.

Bùi Quyết ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hàng mày hơi nhíu cũng giãn ra đôi chút.

“Phu thân đi với con, con sẽ mua rượu. Muốn uống thế nào, cứ việc uống thế ấy.”

Bùi Xung lúc này mới nâng đôi mắt đầy men say nhìn hắn, khàn giọng nói:

“Mẫu thân ngươi ở đây, ta sẽ không đi.”

Loading...