Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 590
Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:40:56
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Vận bật cười, “Sợ gì chứ? Có chuyện gì ta đỡ cho ngươi. Huống hồ, ngươi nhìn xem trong trang còn có người nhỏ hơn ngươi kìa, A Châu mới mười bốn tuổi đã là phó tổng quản rồi, sao ngươi lại không làm được?”
Nam Khôi vốn cũng là người cũ của Ngọc Đường Xuân, xuất thân từ hoa lâu, biết chút chữ nghĩa, khi còn rảnh rỗi ở trong trang cũng học qua tính toán, đầu óc lanh lợi, so với phần lớn nữ tử đều giỏi giang hơn nhiều.
Chỉ là, cho dù đây là thời buổi loạn lạc không ràng buộc nhiều với nữ nhân, thì tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn tồn tại, đa số người vẫn đương nhiên cho rằng, đại sự nên để nam tử làm chủ...
Phùng Vận không ngừng thách thức lề giáo.
Từ Văn Huệ, Ứng Dung, đến Nam Khôi, mỗi một nữ tử được nàng tín nhiệm, nàng đều không hề giữ lại mà đứng ra làm chỗ dựa, rèn luyện họ, khiến họ ngày một mạnh mẽ hơn.
Lúc Nam Khôi và Sài Anh chuẩn bị rời đi, Phùng Vận lại gọi Sài Anh lại, dặn dò:
“A Anh, bây giờ ngươi là phụ tá của A Khôi, cũng phải tự mình đứng vững. Tỷ muội tựa lưng nhau, mới có thể làm nên chuyện.”
Sài Anh xúc động đến mức không nói nên lời.
“Đa tạ nữ lang, th.i.ế.p nhất định sẽ học hỏi thật tốt từ A Khôi.”
Nam Khôi liếc nàng ta, trách yêu, “Học ta làm gì? Ta còn không bằng ngươi đâu, chỉ hơn được chút mồm mép thôi.”
“Ngươi tay chân cũng nhanh nhẹn.” Sài Anh cười đáp.
Hai người vừa cười vừa nói, cùng nhau leo lên xe bò, lúc ngoái đầu nhìn lại Phùng Vận, bất giác đôi mắt đã hoe đỏ.
Nữ lang đứng trong gió, khoác áo lông màu nhạt, trên mặt mang theo nụ cười, dịu dàng ấm áp, cứ như vạn sự đều nắm trong tay, chẳng có khó khăn nào có thể làm khó được nàng.
Chính là phong thái thong dong ấy, hết lần này đến lần khác đẩy họ ra khỏi hố lửa vào thời khắc then chốt, giúp họ ngày một tốt lên, nàng chính là quý nhân của bọn họ.
Nam Khôi và Sài Anh không hẹn mà cùng khom người hành lễ với Phùng Vận.
“Th.i.ế.p xin cáo biệt nữ lang.”
Phùng Vận mím môi cười, vẫy tay.
“Đi đi, làm cho tốt việc này.”
Hai mỹ cơ lập tức đồng thanh đáp lời, Cát Nghĩa cũng vung roi, mỉm cười chắp tay với Phùng Vận, “Nữ lang cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa họ đến trấn Minh Tuyền bình an vô sự.”
Phùng Vận khẽ gật đầu, đợi xe bò đi xa mới quay về trong trang.
Mặt trời ló rạng, đến giữa trưa thì thời tiết ấm lên. Mùa đông này quá dài, vừa gặp nắng, Phùng Vận liền không muốn đi đâu, nàng sai người khiêng bàn ghế ra sân, bày trà nước, ngồi xuống cùng Hàn bà bà hàn huyên chuyện phiếm, tắm nắng.
Hàn bà bà là người hay lo chuyện bao đồng, đang nói chuyện thì bắt đầu thở dài.
“Lúc này Tây Bắc hẳn là lạnh thấu xương, Ung Hoài Vương lâu như vậy không có tin tức, chẳng biết đánh trận thế nào rồi…”
Phùng Vận cười an ủi bà, “Tây Bắc xa như vậy, gửi một bức thư thôi cũng đủ gãy chân ngựa rồi, không có chuyện gì lớn thì gửi thư làm gì? Nếu là quân tình quan trọng thì cũng chỉ truyền về Tây Kinh thôi. Phu quân ta làm việc thực tế, không có tin tức thì chính là tin tốt.”
Nàng nói đến đây, ánh mắt thoáng chuyển, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm lại.
Ngoài cổng lớn, một chiếc xe ngựa vừa dừng lại.
Trên đầu xe treo ký hiệu của gia tộc.
Nàng rất quen thuộc.
Là Phùng gia.
328- Người đến đưa tiền.
Phùng Vận híp mắt lại.
Nắng gắt chiếu thẳng vào mặt, nàng phải nheo mắt một lúc mới nhìn rõ người từ trên xe bước xuống, là quản sự của Phùng phủ, Kim Chí Thông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-590.html.]
Tiểu Mãn cũng nhìn thấy, mừng rỡ kêu lên một tiếng:
“A phụ…”
Lời nói đến c.uối, giọng điệu hạ xuống.
“Người tới đây làm gì?”
Kim Chí Thông không chỉ đến một mình.
Ông ta không để ý đến Tiểu Mãn, hành lễ với Phùng Vận rồi quay đầu vén rèm xe, bế từ trong xe ra hai đứa trẻ.
Phùng Trinh, Phùng Lương.
Bên cạnh xe còn có một đứa nhỏ nữa, là em trai của Tiểu Mãn, Kim Viêm Sinh, mười hai tuổi.
Đại Mãn đã khôi phục lại họ Phùng, còn Tiểu Mãn theo hầu Phùng Vận nhiều năm, hai người nhi tử sớm đã có gia thất, giờ dưới gối Kim Chí Thông chỉ còn lại một mình Viêm Sinh.
Lần này dẫn con tới đây là muốn làm gì?
Phùng Vận sắc mặt không đổi, lặng lẽ nhìn, không nói lời nào.
Tiểu Mãn thấy phụ thân dắt theo ba hài tử đi tới, vừa khúm núm vừa cúi đầu, dáng vẻ lúng túng và khó xử đến mức nàng ta chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“A phụ, người đưa bọn họ tới đây làm gì?”
Kim Chí Thông trừng mắt nhìn nàng ta.
Thao Dang
“Cái gì mà bọn họ bọn họ, đây là nữ lang, lang quân của chủ gia, ngươi vô lễ quá thể!”
Ông ta quở trách nữ nhi một cách đương nhiên, thậm chí chẳng buồn suy nghĩ xem hiện tại đây là nơi của Phùng Vận, việc quở trách nô tỳ của người khác như vậy, có nên hay không…
Tiểu Mãn ủy khuất đến đỏ cả mắt.
Năm đó phụ thân nhẫn tâm dâng nàng ta cho Phùng Kính Đình, miệng thì nói là để bảo vệ Thập Nhị nương, nhưng trong lòng nghĩ gì thì ai mà biết được?
Rời khỏi ngôi nhà ấy, Tiểu Mãn sống còn tốt hơn trước, tự do tự tại, dù nửa đêm tỉnh giấc có đôi khi vẫn nhớ lại sự nhẫn tâm của phụ mẫu, nhưng tính nàng ta vốn đơn thuần thẳng thắn, tỉnh giấc rồi thì cũng mau chóng gác lại.
Nhưng không chịu nổi việc bị phụ thân mắng ngay trước mặt.
Thói quen được rèn giũa ở Trường Môn khiến nàng ta không nhịn được mà cãi lại.
“Họ đâu phải chủ gia của ta. Chủ gia của ta chỉ có một mình nương tử mà thôi…”
Kim Chí Thông không dám tin nhìn nàng, “Nghiệt chủng này, ngươi đang nói cái gì vậy hả?”
Tiểu Mãn bị ánh mắt của phụ thân ép tới mức vai run lên, không dám lên tiếng nữa.
Hàn bà bà giận đến biến cả sắc mặt, chỉ vào Kim Chí Thông mà mắng:
“Lão già không biết xấu hổ, ngươi dựa thế ức h.i.ế.p người, nay còn dám giở trò với Thập Nhị nương…”
Kim Chí Thông đương nhiên không dám ức h.i.ế.p ai, vội vã khúm núm chắp tay:
“Không dám, không dám, tiểu nhân phụng mệnh hành sự, xin nương tử bớt giận.”
Phùng Vận nhướng mày cười, “Kim quản sự là chưa nghe rõ sao? Vậy để ta nhắc lại giúp Tiểu Mãn một câu. Nàng ấy đã chẳng còn là nô bộc của Phùng phủ nữa rồi, ai cho ngươi lá gan, dám ở trước mặt ta chỉ trỏ người của ta?”
Kim Chí Thông sững sờ cả người.
Ông ta là lão bộc trung thành của Phùng Kính Đình.
Ở Phùng phủ rất có thể diện, được mọi người kính trọng.
Đừng nói gì Tiểu Mãn, ngay cả Phùng Thập Nhị nương năm xưa, đứng trước mặt ông ta cũng phải c.ung c.ung kính kính.