Tất nhiên, đó là cảm nhận của Ôn Hành Tố.
Còn Phùng Vận chỉ thấy đau chân.
Không chỉ là cổ chân, đầu ngón chân lúc giẫm xuống   dồn lực,   đá vụn  trầy, đau nhói như kim châm, đến nỗi giờ chạm khẽ cũng  dám.
 nàng thật sự   để  khác thấy  trong tình cảnh như thế .
Khi sắp về đến trang, nàng khẽ kéo tay áo Ôn Hành Tố.
“Đại , thả  xuống . Ta  thể tự  .”
Ôn Hành Tố cúi đầu, hiểu nàng đang ngại điều gì, mày  nhíu .
Ngay khoảnh khắc , một cảm giác trống rỗng mãnh liệt dâng lên trong n.g.ự.c, nặng đến nghẹt thở. Hắn chẳng những  buông tay, mà còn ôm c.h.ặ.t hơn.
“Muội sợ  phu  vui ?”
Một tiếng “ phu” ,   rõ tấm lòng ngay thẳng của    trưởng.
Phùng Vận   thêm gì, cũng trở nên  thích hợp.
“Hắn sẽ  giận, chỉ là  nhiều miệng lắm lời, nhỡ   kẻ bụng   xa đồn bậy đồn bạ,  khiến đại   mang tiếng  …”
“Vậy thì .”
Ánh mắt Ôn Hành Tố bình lặng quét qua đám gia nhân bên cạnh.
“Các ngươi  dám  bậy ?”
Mọi  đều giật nảy .
“Bẩm Đại lang quân,  dám ạ!”
Ôn Hành Tố cúi đầu  nàng.
“Nghe rõ  chứ?”
Trước ánh  , Phùng Vận bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng chỉ  thương thôi,  trưởng bế về thì  ? Hà tất  giả vờ tránh né, sợ điều tiếng chi cho mệt?
Nàng khẽ động thử chân  thương,  đau đến nỗi hít sâu,  mới :
“Phiền đại .”
Ôn Hành Tố khẽ “ừ” một tiếng, nghiêng đầu dặn gia nhân:
Thao Dang
“Ngươi chạy nhanh đến, mời Diêu đại phu tới trang.”
Gia nhân  lệnh, chạy  ngay.
Ôn Hành Tố ôm Phùng Vận chậm rãi bước …
Bước chân  vững vàng, sợ nàng  xóc ngã thêm  nữa, nhưng cánh tay  cứng ngắc lạ thường.
Làn da mềm mại  đầu ngón tay như   xương, khiến    nổi từng đợt gai ốc,    đặt tay ở  cho .
Phùng Vận  đề phòng, hai tay nắm c.h.ặ.t vạt áo , trong lòng còn đang nghĩ ngợi chuyện Phù Dương Nghi  mắng,   thất thần; còn Ôn Hành Tố thì  hít sâu một  mới kìm  cơn xao động trong lòng…
Vừa lo lắng,   vui sướng vụng trộm.
Vừa tự trách,   hạnh phúc.
Hắn chẳng thể gọi tên cảm xúc  là gì, như con thú nhỏ trốn nơi góc tối lặng lẽ  mặt trời, bỗng  một cơn gió khẽ lùa, mở toang cửa sổ, để ánh nắng rọi …
Hắn chỉ  nắm c.h.ặ.t, giữ c.h.ặ.t lấy tia sáng  trong lòng bàn tay,  để nó tuột .
Bởi một khi trôi mất, sẽ chẳng bao giờ    thứ hai.
Trời vẫn còn sớm,  tối hẳn. Trên đường, họ gặp mấy  dân trong thôn từ phía đông trở về, ai nấy đều ngước , ánh mắt dừng  nơi hai  đang gần như tựa sát  .
Có  hiếu kỳ hỏi:
“Lý chính nương tử   ?”
Ôn Hành Tố đáp gọn: “Trẹo chân.”
Nghe thế, mấy  dân càng tỏ vẻ quan tâm, đang  chuyện thì phía  chợt sáng rực ánh đèn.
Bùi Quyết  tới gần, mà  khí  trở nên ngột ngạt, như  ai bóp c.h.ặ.t lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-763.html.]
Cả bầu  khí bỗng căng thẳng  rõ nguyên do.
Hắn  tới, theo  là thị vệ, trong tay cầm phong đăng lay động ánh lửa.
Khi tới gần,  liếc  Phùng Vận một cái,  đưa đèn cho Tả Trọng, đưa tay  .
“Để .”
Xem    mời Diêu Nho  tiện thể báo cho Bùi Quyết.
Ôn Hành Tố thoáng khựng , trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác như kim châm.
Hắn chỉ dừng một thoáng thôi.
 chính trong thoáng , ánh mắt của Bùi Quyết   thẳng tới.
Hai  đối diện, giữa đám đông, động tác đều khựng  như hóa đá.
Phùng Vận lờ mờ cảm thấy  khí  gì đó lạ lùng.
“Đại , thả  xuống .”
Nàng khẽ chạm tay  cánh tay Ôn Hành Tố,  trong ánh  sắc lạnh của Bùi Quyết, nàng đưa tay về phía , giọng trong trẻo mà vô tội:
“Vừa   vô ý giẫm  rãnh nước, đau c.h.ế.t mất…”
Giọng   chút nũng nịu , ai  cũng khó lòng trách móc.
Bùi Quyết đón lấy nàng, cúi mắt,   Ôn Hành Tố, chỉ khẽ , giọng nhẹ mà hàm chứa quan tâm:
“Lần  trời tối, đừng  ngoài.”
Phùng Vận khẽ “ừ”, mặt nhăn nhó:
“Còn định mai  thành An Độ xem phủ của Tiểu Thất, giờ thì xong , mai thể nào cũng sưng như cái bánh bao,  mà  …”
Bùi Quyết : “Vậy thì nghỉ vài hôm,  vội.”
Hai   chuyện, chẳng  biểu hiện quá  mật, nhưng quanh họ  quấn lấy một thứ khí tức dịu dàng, khó  thành lời, khiến  ngoài chẳng thể chen .
Ôn Hành Tố bước chậm , lặng lẽ theo  họ.
Hơi ấm nơi tay vẫn còn, nhưng lòng n.g.ự.c thì trống rỗng.
Cảm giác hụt hẫng vô cớ càng  dâng trào tâm trạng, cũng khiến  nhớ rõ cái cảm giác ôm ấp hương mềm ngọc ấm khi nãy…
Hắn cúi đầu.
Dưới ánh trăng, thấy  áo còn một vết nhăn mảnh.
Là vết hằn khi ôm lấy Phùng Vận.
Ôn Hành Tố khẽ vuốt phẳng, mỉm  khổ.
…
Khi Bùi Quyết đặt Phùng Vận lên giường gỗ, Diêu Nho  xách hòm t.h.u.ố.c chạy tới.
Cùng đến còn  Phù Dương Cửu và tiểu Hoàng đế Nguyên Thượng Ất.
Họ  từ Dưỡng Tâm trai sang.
Phù Dương Cửu là do Bùi Quyết sai tới.
Còn Nguyên Thượng Ất thì tự  theo đến.
Phùng Vận  đám   đông nghẹt trong phòng, bất giác thấy ngượng.
Chỉ trẹo chân thôi,  cần rộn ràng thế  ?
Một thầy thuốc, một vị tiểu hoàng đế, đúng là rối tung cả lên.
Bùi Quyết cũng  ngờ Phù Dương Cửu  mang cả Nguyên Thượng Ất theo, chỉ khẽ liếc  một cái,  chắp tay hành lễ, bảo  dâng ghế.
Nguyên Thượng Ất   ghế, mà đến thẳng bên mép giường nơi Phùng Vận , trong mắt đầy lo lắng. Cậu đưa tay nhỏ , như  chạm  nàng,   ngại ngần rụt về,  mực lễ độ.
“Nương tử đau lắm ?”