“Ư…” Nàng theo phản xạ  né tránh, nhưng  Bùi Quyết ấn c.h.ặ.t eo, mạnh mẽ kéo về.
“Nếu  thật sự tàn nhẫn, còn  thể dung nạp  nàng ?”
Phùng Vận hít mạnh một , suýt nữa mất nửa cái mạng, ngẫm  lời  ,  như nghiến răng nghiến lợi…
Nàng  híp mắt, mơ hồ khó hiểu.
Đáng tiếc, chẳng thể  rõ biểu tình của  nam nhân .
Giữa những lớp sóng nóng hừng hực, nàng cũng  còn tâm trí để nghĩ nhiều nữa…
 
423- Phương thốn chi gian.
Những ngày dưỡng thương của Phùng Vận trôi qua thật buồn tẻ.
Khi   thời gian  sách, nàng  mong   những giờ phút thảnh thơi để ở yên trong phòng.  đến khi thật sự chẳng thể  ,  giam trong   chật hẹp , nàng  thấy  như sắp phát điên.
“Chân  cũng  nghiêm trọng đến thế,  cần   mãi thế …”
“ nương tử xem, chân  sưng thế .” Tiểu Mãn lập tức phản đối.
Hoàn nhi cũng phụ họa: “Đại vương  khi  ngoài  căn dặn kỹ, nương tử  nghỉ ngơi cho ,   chạy nhảy, kẻo thương thêm chồng chất…”
Phùng Vận nhướng mày: “Là      mới  lý?”
Hoàn nhi rụt cổ, cúi đầu: “Dạ, nương tử  mới  lý.”
Phùng Vận thở , “Thôi , mang bút mực  đây.”
Cả Trường Môn to lớn như thế,  việc bao nhiêu, chẳng thể vì nàng  thương mà ngừng xoay chuyển.
Dù  tay  nhiều  giúp, mỗi ngày nàng vẫn  xử lý  ít công vụ.
Nhất là…
Giờ còn  việc hôn sự của Ngao Thất.
Và chuyện vận chuyển than  khỏi Trường Môn.
Hầu Chuẩn cùng Nhậm Nhữ Đức rời Hoa Khê  ba bốn ngày, mà vẫn   tin tức, khiến nàng thấp thỏm bất an, sợ xảy  sai sót…
“Giấy bút đến .”
Bàn gỗ cùng văn phòng tứ bảo  dọn sẵn ngay  giường, hai nha  đỡ nàng xuống,   đệm tròn.
Phùng Vận chống lưng,  cổ chân sưng vù, khẽ thở dài.
“Cảnh thế , thật  vẽ  một bức để  kỷ niệm.”
Thao Dang
Tiểu Mãn : “Vẽ dáng nương tử  thương ở chân ?”
Phùng Vận  khẽ, “Không vẽ hôm nay, để khi nào rảnh sẽ vẽ.”
Rồi dặn tiếp: “Các ngươi xuống nghỉ , để Ngao Tử ở  canh  là .”
Ngao Tử quẫy đuôi, dựng tai, dán sát bên chân nàng, tỏ vẻ   hiểu.
 Tiểu Mãn   chịu, “Sao  ạ? Đại vương căn dặn  ở cạnh nương tử từng bước…”
Phùng Vận đưa mắt  nàng , ánh  nơi đuôi mắt khiến Tiểu Mãn vội nuốt lời còn dang dở.
“Ta  ích mà, để  ở  mài mực cho nương tử.”
Nói  nàng  xắn tay áo, cầm thỏi mực, còn    hiệu cho Hoàn nhi và Bội nhi:
“Hai   , ở đây   với Ngao Tử trông nương tử là đủ,  việc  sẽ gọi.”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-766.html.]
So với Tiểu Mãn, hai nha   luôn thận trọng hơn, ở  mặt Phùng Vận càng dè dặt.
Phùng Vận  phản đối, chờ họ  ngoài mới liếc Tiểu Mãn một cái.
“Ngươi đấy,   chiều quá . Vốn tính giữ  bên cạnh thêm vài năm, nhưng nếu ngươi cứ khiến  khác phát ghét thế , e là  gả sớm thôi…”
Nàng  với vẻ nghiêm nghị, khiến Tiểu Mãn sợ đến run, suýt quỳ xuống.
“Nương tử, đừng mà…”
Khóe miệng Phùng Vận khẽ giật, “Ta đùa thôi, ngươi    ?”
Tiểu Mãn bật , để lộ mấy chiếc răng trắng bóng.
“Ta cũng đùa đấy, nương tử chẳng nhận .”
Tiểu cô nương  mà đắc ý  mặt.
Phùng Vận lắc đầu,  bất lực, trong lòng chợt thoáng nhớ đến Đại Mãn.
Ngày  hai  cùng hầu bên cạnh nàng, Tiểu Mãn vốn hoạt bát hồn nhiên, chỉ  Đại Mãn là trầm tĩnh, thâm ý khó dò, khiến  khác luôn cảm thấy nàng   nhiều toan tính.
Phùng Vận nghĩ một chốc  gạt , cầm bút bắt đầu .
Nàng  thói quen lên kế hoạch, định chương trình rõ ràng  khi  việc, nhưng   hạ bút  thấy khó nhọc lạ thường…
Nàng  từng đích  chủ trì một lễ cưới.
“Tiểu Mãn, sai  mời Hàn bà bà và Thường nương tử đến đây.”
Thường nương tử là  theo đoàn xe Ngao phủ tới,  từng hầu hạ bên viện của Bùi phu nhân. Ban đầu  qua, Phùng Vận thấy bà  khéo léo tháo vát, nên  giữ  trong trang mà để sang trạch viện của Ngao Thất ở An Độ.
Hàn bà bà thì tới  nhanh.
Bà tuổi  cao, Phùng Vận vốn   để bà vất vả, nhưng Hàn bà bà  chẳng chịu ngơi, sáng nay  vác giỏ tre lên núi hái thuốc…
Vừa về đến,  gọi liền tất tả chạy tới.
“Tội nghiệp Thập Nhị nương,  đau chân  ? Để bà xoa cho một chút nhé…”
Phùng Vận bật  nhỏ, “Chân   , chỉ là cái đầu  loạn thôi.”
Hàn bà bà khẽ “a” một tiếng,  nàng đầy lo lắng.
Phùng Vận  : “Ngao phủ nhờ  chủ trì hôn lễ cho Tiểu Thất,  vài lễ nghi  chẳng rành,  nhờ bà chỉ dạy mới xong.”
Hàn bà bà thở phào một  dài.
“Ta tưởng việc to tát gì, thì  là . Chuyện nhỏ thôi, cứ để  lo.”
Bà từng   tỷ tỷ  mối cho  , nên cũng tường tận quy củ và trình tự của hôn lễ,  rành rọt như kể chuyện quen thuộc.
Bà , Phùng Vận    .
Đến khi Thường nương tử từ thành An Độ về đến, nàng   xong.
“Thường nương tử xem qua , nếu  chỗ nào  thỏa đáng, xin cứ  thẳng,  cùng bàn .”
Thường nương tử nở nụ  nhã nhặn, khách khí : “Không cần  ạ, phu nhân  dặn,  việc do Vương phi định đoạt. Ta chỉ là kẻ hầu,  dám  sai .”
Miệng thì  , tay vẫn cầm lấy tờ giấy nàng  .
Chủ mẫu các nhà quyền quý thường  đôi   chữ, Thường nương tử chính là một trong  đó.
Bà    một lát, mày chợt nhíu .
“Tiện nhân cả gan thỉnh hỏi, chẳng  Vương phi định lễ nghênh  …    rườm rà quá chăng?”
Ý tứ của Thường nương tử, chính là ý của Ngao phủ.