Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 768
    Cập nhật lúc: 2025-10-13 03:11:56
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
    Cập nhật lúc: 2025-10-13 03:11:56
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
“Đại vương còn việc, cứ lo là . Ta thuộc binh, còn cả Diệp Sấm và đám của cùng...”
“Ta bận gì.” Bùi Quyết bảo Kỷ Hựu dắt ngựa Đạp Tuyết cho ăn, ngay mặt , vòng tay ôm ngang eo Phùng Vận, bế nàng đặt lên xe ngựa, đó cũng bước lên theo.
“Đi thôi.”
Phùng Vận khựng , khẽ : “Khởi hành .”
…
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh khỏi cổng trang.
Phùng Vận một lúc vẫn chẳng thấy tiếng , liền nghiêng đầu dáng thẳng tắp, mở lời:
“Chuyến nhất định , vì bướng bỉnh, cũng chẳng để tỏ hùng.”
Người khác lẽ hiểu, nhưng nàng tin Bùi Quyết sẽ hiểu.
“Cả ông trời đều đang giúp , thể chỉ vì trẹo một chân mà phá hỏng cả kế hoạch lớn.”
Bùi Quyết nghiêng đầu, ánh mắt sâu xa mà dịu dàng: “Ta hiểu.”
Nàng , chuyện Trường Môn mất than càng thêm đáng tin, nỗi lo lắng càng sức thuyết phục.
Thao Dang
Được tán thành, Phùng Vận khẽ thở , tựa vách xe, khẽ cong khóe môi.
“Lý Tông Huấn đúng là nhịn lâu.”
Bùi Quyết nàng, “Vận nương tính kế thật khéo.”
Phùng Vận cũng ngờ chuyện trôi chảy đến thế, khẽ :
“Cũng nhờ Đại vương tương trợ.”
Nếu sự cho phép của , thì Nhậm Nhữ Đức dù bản lĩnh mấy cũng chẳng thể đưa chuyến than ngoài.
“Tất nhiên, cũng vì ép đến đường cùng, chẳng còn cách nào khác…”
Bùi Quyết chằm chằm nàng.
Một lát , khẽ nắm lấy tay áo nàng, kéo nàng tựa lòng .
“Sau , đừng vất vả như nữa.”
Giọng trầm thấp, dịu dàng của khiến say lòng.
Phùng Vận khẽ “ừ”, “Ta chừng mực.”
Bùi Quyết lặng lẽ nàng, thêm.
…
Khi Phùng Vận và Bùi Quyết đến Thạch Quan, Hầu Chuẩn trở về cùng đội thuộc binh.
Gặp ngay ở cổng thành, thấy Phùng Vận thương mà vẫn tự đến, binh lính đều cúi đầu áy náy, vẻ mặt uể oải, chẳng dám lâu.
Phùng Vận đổi sắc, chỉ hỏi Hầu Chuẩn:
“Có thương vong ?”
Ánh mắt Hầu Chuẩn lóe, chắp tay tạ tội:
“Địch nhân đông, chuẩn . Thuộc hạ ghi nhớ lời Vương phi dặn, khi nguy cấp thà bỏ của chứ bỏ mạng, nên dẫn rút theo đường tắt. Có mấy thương, nhưng ai tử trận...”
Hắn ngập ngừng thêm: “Giặc cướp gặp cường đạo, phụ lòng ủy thác của Vương phi.”
Ánh của Phùng Vận lướt qua bọn họ, giọng điềm đạm:
“Chỉ là một chuyến than, Trường Môn bồi thường . Miễn bình an là yên tâm .”
Giọng và vẻ mặt , như thể nàng tới Thạch Quan chẳng vì chuyện cướp than, mà chỉ để thăm hỏi họ .
Ngón tay Hầu Chuẩn khẽ siết, tạ thêm mấy câu, cho binh lính về Hoa Khê.
Riêng , mang theo hai vệ sĩ theo Bùi Quyết và Phùng Vận đến thẳng doanh Xích Giáp quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-768.html.]
Đến nơi, mới khẽ với nàng:
“Không phụ trọng mệnh. Nương tử, chân chứ?”
Phùng Vận cúi bàn chân thương, ngước nét mặt Hầu Chuẩn, mỉm :
“Chân thương là thật.”
…
Đêm xuống, Ngao Thất mới trở về.
Trong doanh lên đèn, thấy hai đang trong sảnh, sững tiến lên hành lễ, đó cau mày :
“Quân Nghiệp Thành rút khỏi Văn Xương c.ung, lui về Hoa Lê Bình…”
Hắn trông khá mệt mỏi, xong liền liếc sang Phùng Vận, phần áy náy:
“Trận thắng, nhưng chuyến than lấy .”
“Than mất thì mất, miễn là thắng trận là . Tiểu Thất, vất vả , ăn chút gì, đồ chúng tiếp.”
Từ đêm qua đến giờ, Ngao Thất chỉ c.ắ.n nửa cái bánh khô, giờ mệt đói, liền ôm quyền với Bùi Quyết:
“Đại vương tạm nghỉ, hạ tướng cáo lui một lát.”
Bùi Quyết khẽ gật đầu, gì thêm, nhưng ánh mắt Phùng Vận lạnh vài phần.
Suốt lúc chẳng gì, đến khi trong sảnh chỉ còn hai , mới mở miệng:
“Số than cướp… là bao nhiêu?”
Phùng Vận ngờ hỏi thế.
Nàng im một thoáng đáp: “Không nhiều.”
Bùi Quyết : “Vận nương, nàng đ.á.n.h cược lớn quá.”
Phùng Vận thẳng mắt , “Ta tính kỹ , than giả chính là mấu chốt trong kế . Một là chẳng nỡ giữa mùa đông còn đem nhiên liệu thật cho địch. Hai là chỉ khi Lý Tông Huấn cướp hàng giả, lão mới khó lòng rõ mặt Trịnh Thọ Sơn. Dù giảng hòa, lão cũng hàng thật để đền, như mới khiến Trịnh Thọ Sơn nổi giận thêm nữa…”
…
Đường Châu – thành Thượng Đường.
Lý Tông Huấn trong sảnh, mặt biểu cảm, tay nâng chén . Nước trong lò sôi ùng ục, tỏa nóng mờ mịt.
Trong phòng ấm áp, vương chút khí lạnh.
Nửa canh giờ , thuộc hạ báo tin, quân Nghiệp Thành thua trận tay Xích Giáp quân của Ngao Thất, rút về Hoa Lê Bình chỉnh đốn.
Thua trận, mà Lý Thừa tướng hề nổi giận, ngược , trông tâm trạng còn khá .
Bọn thuộc hạ hiểu, nhưng Đường Thiếu c.ung thì rõ như lòng bàn tay.
“Trận hao mòn nhuệ khí địch, tuy thua mà vẫn đáng, điều… giờ cũng sắp sang đông, Thừa tướng định sẽ đ.á.n.h tiếp quân Bắc Ung nữa ?”
Lý Tông Huấn khẽ , “Vẫn là ngươi hiểu .”
Từ khi ở Nghiệp Thành dễ dàng vơ vét vàng bạc qua việc bán quan tước, vị thừa tướng nếm vị ngọt của việc “ hưởng lợi”.
Mua than, bằng cướp than.
Một mặt, ông để Trịnh Thọ Sơn đường vòng mua hàng.
Một mặt, ông cho giả giặc cướp để đoạt hàng.
Một công đôi việc.
Còn trận đ.á.n.h , chẳng qua chỉ để điều binh chuyển tướng, che mắt thiên hạ mà thôi.
Suy cho cùng, với thế lực hiện tại của Nghiệp Thành, Lý Tông Huấn hiểu rõ, ông đủ sức đối đầu sinh tử với Tây Kinh.
                                Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu. 
                                Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.
                            
