Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 772
    Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:45:52
    Lượt xem: 10 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại Trưởng Công chúa dở dở .
Đây gọi là “đổi lòng” ?
“Người đời chẳng ai đen trắng, việc đời cũng đúng sai tuyệt đối. Cái đầu con như , nếu theo sát nàng , đợi khi A mẫu c.h.ế.t , những ngày của con cũng chấm hết.”
Phù Dương Nghi: “…”
“Sao thẳng thế, đây như , còn khen con tính tình trong sáng, ai gặp cũng yêu thích mà…”
Đại Trưởng Công chúa: “…”
Hai mẫu nữ chốc lát.
Bà : “Đi , ở bên đó ăn cơm luôn.”
Phù Dương Nghi khó hiểu: “Sao ạ?”
Đại Trưởng Công chúa đáp: “Ta sợ thấy con tức đến ăn nổi.”
Phù Dương Nghi bật khúc khích, tươi tắn đáp: “Nữ nhi tuân mệnh.”
Nàng dĩ nhiên thật sự ngốc, chỉ là trong đầu những mưu mô tính toán, cũng chẳng quen dò đoán lòng phức tạp.
Đợi chuẩn xong đồ, bản tính hiếu kỳ khiến nàng chạy vội trở .
“Còn một điều, A mẫu cho con , vì Vận nương kết giao với Trịnh Thọ Sơn ?”
Đại Trưởng Công chúa đôi mắt đen trắng rõ ràng của nữ nhi, do dự thật lâu mới chậm rãi : “Để chia rẽ thế lực của Lý Tông Huấn, thắng mà cần đổ m.á.u.”
Phù Dương Nghi bừng tỉnh, liền cúi hành lễ thật sâu:
“Tạ ơn mẫu chỉ dạy, nữ nhi hiểu. Từ nay trở , con nhất định sẽ ôm c.h.ặ.t lấy đùi của Vận nương, tuyệt buông tay!”
Nhìn bóng dáng nàng như bay, Đại Trưởng Công chúa bật khẽ, khẽ lắc đầu.
…
Mọi đều đang Phùng Vận bất bình.
Chỉ Phùng Vận là bình thản nhất.
Ngay khi nhận thư, nàng liền lập tức hồi đáp về Sở Châu:
“Hàng đến nơi cướp, đó là của . Chỉ là, khi nhận đơn hàng , để phụ công Nhậm vất vả xoay xở, xưởng của dốc hết vốn liếng, đến cả than dùng cho mùa đông cũng chẳng giữ , bộ đều gửi Sở Châu. Nay xin Trịnh công rộng lòng cho thêm chút thời gian, xưởng đang ngày đêm gấp rút việc, nhất định sẽ để tiểu cữu tử của Trịnh công chịu thiệt.”
c.uối thư, nàng ngay ngắn ký tên:
“Trường Môn Phùng Vận, kính thượng.”
Nhậm Nhữ Đức tin, tin nổi, lập tức đến xác nhận với Phùng Vận, khuyên can đủ điều, rằng thể chịu thiệt như thế .
Phùng Vận chỉ đáp: “Người buôn bán, lấy chữ tín gốc. Nếu chứng cứ Trịnh Thọ Sơn chính là kẻ cướp, thì hàng mất trong tay , chịu trách nhiệm.”
Nhậm Nhữ Đức sững .
Khí phách …
Ông thật sự khâm phục nữ lang họ Phùng.
“Phu nhân đúng là bậc trượng phu trong hàng nữ nhân.”
Sau khi Phùng Vận cho một phen “rửa tội đạo nghĩa”, Nhậm Nhữ Đức về nhà liền thư mắng té tát tiểu cữu tử của Trịnh Thọ Sơn, y vong ân bội nghĩa, chẳng liêm sỉ. Ông còn tuyên bố căn cơ sâu dày ở Nam Tề, giao hữu nhiều , sẽ báo tin cho bằng hữu, từ nay giao thương với Sở Châu nữa.
Ông trút một hả giận, nhưng cũng quên thường nhật báo cáo cho Tiêu Trình về tình hình ở Hoa Khê.
“Phùng Thập Nhị nương chịu oan ức như , thuộc hạ thấy mà cũng đau lòng .”
Kim Qua thấy ông mặt lạnh căm phẫn, niêm phong thư , chỉ mím môi .
Tối đến, y lén đến gặp Phùng Vận, cửa liền hỏi:
“Nương tử , đáng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-772.html.]
Tin tức từ Nghiệp Thành phần lớn là do Kim Qua thông qua Nhậm Nhữ Đức mà nắm , truyền cho Phùng Vận.
Nay y gần như là mật thám của nàng.
Cho nên, nhiều việc nàng thể giấu khác, chứ giấu y.
Phùng Vận y một cái, trả lời thẳng, mà hỏi:
“Ngươi sẽ cho Nhậm Nhữ Đức, cho Tiêu Trình ?”
Tâm tư nữ nhân, như kim đáy biển.
Kim Qua thấu cách nàng hành sự, môi khẽ run, cúi mắt :
“Nếu định , đợi đến nay. Ta phản bội Bệ hạ, sẽ phản bội nương tử nữa.”
Phùng Vận khẽ : “Ta ngươi là hiểu đại nghĩa, cũng phân nặng nhẹ. Cứ yên tâm, sẽ để ngươi và Vân Nga chịu thiệt.”
Một câu nhẹ bẫng của nàng, xoa dịu hết những giằng xé trong lòng y.
Y trầm mặc một lát: “Nương tử thật định một mẻ than mới, đưa cho Trịnh Thọ Sơn ?”
Thao Dang
“Tất nhiên .” Phùng Vận khẽ nhướng mày: “Làm thì cho trót, sẽ khiến thật sự ‘hài lòng’.”
Hài lòng đến mức mang ơn nặng nề.
Hài lòng đến mức thấy Lý Tông Huấn nôn mửa.
Hài lòng đến mức khiến thiên hạ ghen đỏ mắt...
Hài lòng đến mức triều đình Nghiệp Thành chẳng hiểu, lời lẽ công kích dồn dập.
Hài lòng đến mức Trịnh Thọ Sơn ngoài đầu hàng Tây Kinh, sẽ chẳng còn con đường nào khác...
Kim Qua im lặng.
Đã hiểu bảy tám phần, càng rùng kinh hãi.
Từng tầng kế hoạch, khép kín như vòng tròn, một kẽ hở, lẽ nào đây là điều mà một nữ tử thế gia bình thường thể nghĩ ?
Kim Qua thậm chí cảm thấy, lưng Phùng Vận, chắc chắn Bùi Quyết âm thầm chỉ điểm.
427- Trách nhiệm của Trưởng sử.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Xưởng than việc suốt ngày đêm, tuyển thêm nhiều thợ mới, xưởng nông cụ cũng đúc thêm nhiều khuôn mới.
Phùng Vận tranh thủ sản xuất thật nhiều than khi tiết Cửu Hàn kéo đến...
Còn mẻ than “lọt” ngoài từ xưởng ban đầu, qua tay Thuần Vu Diễm, ngừng chuyển tới Vân Xuyên, Nam Tề, và dĩ nhiên, cả các quận huyện thuộc triều đình Tây Kinh.
Năng lực sản xuất của xưởng than, ngoài rõ, nhưng việc Thuần Vu Diễm và Phùng Vận hợp tác, sớm chẳng còn là bí mật.
Thuần Vu Diễm hàng trong tay, chẳng gì đáng nghi.
Không ai mảy may hoài nghi điểm .
Thuần Vu Diễm âm thầm kiếm một khoản kếch xù, đối với Phùng Thập Nhị càng thêm yêu thích.
“Mưu kế như thế, chút tâm địa tàn độc thì tuyệt đối nghĩ ... Phùng Thập Nhị, nàng đúng là một kỳ nhân.”
Khi Thuần Vu Diễm đến, Phùng Vận từ thành An Độ trở về, đang trong thư phòng dưỡng chân thương.
Những ngày qua nàng lê chân đau giúp Ngao Thất chuẩn hôn lễ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, khiến cổ chân đến giờ vẫn khỏi hẳn.
Ra ngoài suốt một ngày, mỏi nhừ, nàng cởi giày, chỉ mang vớ ổ sưởi trong thư phòng định nghỉ ngơi, liền kẻ trêu chọc, nàng cũng chẳng nể nang, đáp ngay.
