Tuy chuyện  là do Bùi Quyết một lời định đoạt, chẳng ai trong phủ dám   phản đối vì một chức vụ nhỏ như , nhưng các trình tự và quy chế đáng , một điều cũng  thể thiếu.
Bùi Quyết thấy nàng im lặng, trong lòng khẽ động.
“Nếu Vận nương sốt ruột,  sẽ giục  mang chiếu đến sớm.”
“Không cần vội.” Phùng Vận ngẩng đầu  , mỉm : “Th.i.ế.p chỉ đang nghĩ,   Trưởng sử nên  thế nào mới khiến   tâm phục. Làm thế nào để  cả khi  phủ  thật sự,   thể đặt  quy củ.”
Bùi Quyết bật : “Nàng   chính là quy củ.”
Phùng Vận  nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Cả với Đại vương cũng tính ?”
Bùi Quyết khẽ ừ,  nhẹ  nặng,  nắm lấy tay nàng, rút c.uốn sách bên cạnh : “Ngủ .”
Phùng Vận vốn định thuận theo, nào ngờ  lâu nên chân tê dại,  kịp phòng , cả  mềm nhũn ngã  lòng ...
Bùi Quyết khẽ hừ một tiếng.
Khi nàng ngẩng đầu lên,  vặn bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm , như  lớp sóng ngầm kìm nén, dồn dập tràn về phía nàng...
Phùng Vận theo phản xạ  vịn   đó để  thẳng lên, nào ngờ lòng bàn tay  chạm   nóng rực...
Cảm giác xa lạ  quen thuộc  khiến tim nàng đập loạn, vành tai tức khắc đỏ bừng...
Bùi Quyết thấy , đưa tay khẽ nắm lấy dái tai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Sao  mềm yếu thế ?”
Đêm đó, dù trời lạnh đến mấy, Phùng Vận cũng chỉ mặc đồ mỏng. Năm ngoái  xây thêm giường sưởi mới,  khéo hợp với thói sợ lạnh của nàng.  Bùi Quyết   chịu  nóng; thế mà nàng  nép sát ,  thể hòa với   kẽ hở, ấm áp như lò than, mà cũng như một sự dày vò.
“Trưởng sử quân,  chứ?” Hắn khàn giọng hỏi.
Thân thể Phùng Vận như   nóng của  xuyên thấu, hàng mi khẽ run, nàng phản vấn:
“Trưởng sử cũng  quản chuyện phòng the của Đại vương ?”
“Quản.” Bùi Quyết cúi xuống, môi chạm khẽ  sống mũi nàng,  nhẹ nhàng hôn một cái. Bàn tay  luồn qua những sợi tóc xanh rũ bên má,  thể áp xuống, giọng  khàn đục bật  từ cổ họng: “Chuyện gì cũng quản.”
Phùng Vận thấy rõ yết hầu  khẽ trượt. Rõ mồn một.
Thân hình nàng thướt tha mà mảnh mai, tương phản mạnh mẽ với dáng  cao lớn của .
Sức mạnh , dữ dội như lưỡi dao, khiến nàng khẽ run lên.
“Nếu quản   thì ?”
“Thì  phạt.”
Hơi nóng dần lan tỏa, chạy dọc sống lưng. Phùng Vận  sợ con mãng long đang thức giấc trong bóng tối , theo bản năng  né tránh.  Bùi Quyết giữ c.h.ặ.t eo nàng, môi nhẹ c.ắ.n lên môi nàng,  nàng động tình  dẫn dắt, để cả hai cùng chìm  d.ụ.c ý nhân gian, nơi hai linh hồn trần trụi đối diện ,  giấu giếm điều gì...
 
428- Luôn là biến cố.
Vân Trang.
Thuần Vu Diễm  vắng mặt một thời gian,  trong trang vui mừng chẳng khác nào Tết đến.
Còn khi y trở về, từ  xuống  liền như chuột gặp mèo,  ai dám thở mạnh, rón rén hầu hạ.
Người sáng mắt đều thấy rõ, hôm qua khi Thế tử từ Trường Môn trở về, tâm trạng còn khá ; nhưng qua một đêm, sáng nay thức dậy  như biến thành  khác, u ám, cau , quở trách khắp nơi, hệt như kẻ  đòi nợ.
Bọn hạ nhân thì xì xào hỏi :
“Thế tử   ?”
Không ai .
Chỉ   đoán mò:
“Có khi tối qua mất ngủ?”
Có   hỏi đến chỗ Hướng Trung.
Hướng Trung  gượng, cái gì cũng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-774.html.]
Kỳ thật, ngay cả Thuần Vu Diễm cũng     gì.
Người  xuân tiêu một khắc,  liên can gì đến y?
Thế mà tên “tiểu ”   lời, gào thét điên c.uồng.
Người khác thì  , chỉ  Phùng Thập Nhị là khiến y điên đầu.
Nhờ những tưởng tượng viển vông trong đầu, y tạm thời thấy thoải mái, nhưng  đó chỉ còn  là trống rỗng, bực bội, cùng một nỗi hoảng loạn vô hình, như sắp  tuyệt vọng nuốt chửng...
Rõ ràng gian phòng ấm áp, cửa sổ sáng sủa, tất cả đều đúng ý y.
 y vẫn thấy khó chịu.
Tòa nhà , suy cho cùng, quá lạnh lẽo...
Còn Trường Môn thì náo nhiệt  bao.
Người ở đó, ai nấy đều vui vẻ, chẳng giống đám  quanh y, lạnh tanh, giả tạo như trong mộ  c.h.ế.t. Dù  , nụ  cũng cứng đờ, gượng gạo, giả dối,  chút thật lòng.
Tất cả khiến y chán ngấy đến cực điểm.
Trong lòng trống rỗng, như nghẹt thở.
Y  tìm một nơi, hoặc một , để trút .
Nếu  xé nát  khác, y sẽ  tự xé nát chính ...
“Hướng Trung.” Thuần Vu Diễm cất giọng khẽ mà lạnh.
Hướng Trung đang chờ ngoài rèm.
Khi chủ nhân  cho phép, ông   dám bước .
“Thế tử, tiểu nhân ở đây.”
Thuần Vu Diễm : “Trong trang của chúng ,   c.h.ế.t  ?”
Hướng Trung: “…”
Ông  nhớ tới lời dặn  của Thuần Vu Diễm,  ,  nhiều hơn.
Liền ho nhẹ, cúi đầu đáp:
“Tiểu nhân lập tức truyền xuống, ở  mặt Thế tử, ai nấy đều  tươi  hầu hạ... hì hì.”
Tiếng “hì hì”  thật hết chỗ .
Thao Dang
Hướng Trung mặt béo trắng bệch, nụ  treo cứng ngắc, trông chẳng khác gì mặt quỷ.
Thuần Vu Diễm dù   thấy, chỉ tưởng tượng thôi cũng nổi da gà.
“Buồn  lắm ? Còn  nữa là  cắt lưỡi.”
Hướng Trung lập tức nín.
Cười  , mà   cũng chẳng xong,    đây?
Thuần Vu Diễm  : “Sao các ngươi  học   ở Trường Môn? Ngươi xem  của Trường Môn,  ai giống đám các ngươi ?”
Hướng Trung  cúi đầu, thầm nghĩ: Thế tử cũng   hiền hòa như Phùng Thập Nhị nương ? Chủ thế nào thì tớ thế  chứ, Thế tử  tự soi  ?
Miệng  : “Thế tử dạy . Tiểu nhân sẽ bảo họ sửa...”
“Ngươi cũng sửa.”
“Vâng, tiểu nhân cũng sửa.”
“Đừng  ậm ừ. Phải cứng rắn lên.”