Sau khi im lặng một lúc, Ngao Chính khẽ gật đầu.
Dù   nên  nhiều  mặt Phùng Vận, nhưng tiếng “tỷ phu” nàng  gọi khiến ông  động lòng,  kìm  mà thở dài:
“Lúc   đồng ý hòa ly,   là bất đắc dĩ. Nàng từng  rõ với , đợi qua cơn nguy, sẽ  về nhà. Ai ngờ …  cho là giả, còn nàng  hóa thật.”
Phùng Vận khẽ mỉm .
Nàng  tiện xen  chuyện riêng phu thê  .
Ngao Chính thấy nàng chỉ  mà chẳng  gì, thoáng lộ vẻ ngượng ngùng:
“Để   chê  .”
Phùng Vận dịu giọng: “Không  . Nhà nào mà chẳng  chỗ khó ,  hiểu mà.”
Ngao Chính  khổ: “Tính nàng  vốn cứng rắn. Nếu tiện, mong   đỡ vài câu giúp . Không vì , thì cũng vì hai hài tử A Tả, A Hữu ... Nhi tử  sắp thành , mà phụ mẫu còn ở riêng,  qua chẳng  thể thống gì. Mai  A Tả, A Hữu cũng sẽ lập gia thất,  thể thiếu tay nương?
Ông    nhiều, Phùng Vận chỉ thi thoảng “” vài tiếng,  khéo léo dẫn ông   tiền sảnh gặp phụ tử Bùi gia,  đó mới   tìm Bùi Viện.
Chưa kịp mở miệng, Bùi Viện  hỏi ngay:
Thao Dang
“Ông   càu nhàu chuyện của   ?”
Chữ “” khiến Phùng Vận bật :
“A tỷ đoán chẳng sai. Tỷ phu  nhớ, chỉ mong  thể nối  duyên xưa…”
“Ta phi!” Bùi Viện hừ lạnh. “Thật   cho  mặt!”
Phùng Vận vốn là  ghét xen chuyện phu thê  khác, nên cũng chẳng hỏi thêm.   lẽ sự xuất hiện của Ngao Chính khiến bà  xúc động, Bùi Viện chủ động kể:
“Đệ   vì   nhất quyết đòi hòa ly ?”
Phùng Vận mím môi, khẽ lắc đầu.
“Ta  tỷ phu , ban đầu hai  chỉ giả thôi ?”
“ , là giả.” Giọng Bùi Viện run nhẹ, viền mắt ươn ướt, một lớp sương mỏng dâng lên nơi đáy mắt. “Tình hình khi    cũng , A Quyết và phụ nữ họ Lý thế như nước lửa, cục diện căng thẳng từng ngày. Ta chỉ sợ con cái  liên lụy vô tội…”
Bà ngừng  một chút, ánh mắt  d.a.o động:
“Tất nhiên, cũng    liên lụy Ngao gia. Nếu A Quyết thắng, còn đỡ; chứ nếu thua, thì chẳng khác nào tội thần phản loạn, khi  cả nhà già lẫn trẻ, còn đường sống ?”
Phùng Vận khẽ gật đầu.
Một  thê tử, một  nương, đưa  lựa chọn  cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy  bàn bạc , vì  A tỷ  coi là thật?”
“Bởi vì… ông  giả vờ tử tế,  mấy câu đại loại ‘phu thê đồng cam cộng khổ, hoạn nạn mới tỏ lòng ’, thế là  mềm lòng mà đồng ý.”
Thấy Phùng Vận  đáp, Bùi Viện hất cằm, giọng cay đắng:
“Đồng cam cộng khổ cái gì? Ông  chẳng hề  cùng  chịu khổ. Bề ngoài thì vờ cắt đứt quan hệ, để  thể tiến  thể lùi,  ý ông  lắm.”
Phùng Vận nhớ  ánh mắt chân thành của Ngao Chính ban nãy, khẽ ,  nhẹ:
“Cũng  chắc ngài  nghĩ thế . Có lẽ giống A tỷ, cũng chỉ vì lo cho con, bất đắc dĩ mà thôi?”
“Bất đắc dĩ gì chứ?” Bùi Viện  lý lẽ riêng, bà  nhạt. “Nếu khi  A Quyết thất bại, Bùi phủ  tịch thu tru di,    xem, ông      ‘ và nàng chỉ là giả ly, là quyền nghi’ ? Ông   cùng  c.h.ế.t ?”
Phùng Vận im lặng.
Con  khi đối mặt đại nạn sẽ chọn gì, nghĩ sâu chỉ thấy xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-779.html.]
“Ông   .” Bùi Viện , ánh mắt lạnh . “Lão cáo già  tính toán từ đầu đến c.uối .”
Phùng Vận thấy bà  sắc sảo quá, chỉ mỉm  nhạt:
“Cũng chẳng hiếm. Trên đời , mấy ai phu thê thật lòng cùng sống c.h.ế.t?”
Bùi Viện bỗng liếc sang nàng,  chằm chằm:
“A Quyết thì sẽ. Đệ  thật  phúc.”
Phùng Vận: “…”
Sau giây lát trầm mặc, nàng mỉm : “A tỷ  sớm quá . Chẳng  vẫn  câu ‘phu thê vốn là c.h.i.m cùng rừng, hoạn nạn đến thì mỗi con bay một hướng’ ? Ta với ngày , cũng thế thôi.”
Bùi Viện : “A Quyết trọng tình nghĩa,  cưới   thì sẽ trọn đời gánh vác. Ta hiểu  , tính nó vốn do từ nhỏ rèn mà nên. Hài tử  thế bi thương, mới hiểu lòng  hơn ai hết.”
Thân thế bi thương?
Phùng Vận lập tức nắm  trọng tâm của câu  .
 
431- Chuyện cũ Bùi gia.
Bùi gia vốn là danh môn vọng tộc ở Đại Tấn, Bùi Xung nắm trọng binh trong tay, quyền thế hiển hách,  chẳng hề bạc đãi A Quyết chút nào,  bà     “ thế bi thương”?
Phùng Vận khó hiểu, ánh mắt khẽ dò xét.
Bùi Viện như chợt nhận   lỡ lời, cúi đầu, nhấc chén  lên uống khẽ một ngụm,  đặt xuống, thở dài:
“A mẫu chúng  mất sớm, khi  A Quyết còn nhỏ. Tuy  A phụ thương yêu, nhưng  thường ở ngoài,   nương chăm sóc,  chẳng  trưởng bối trong nhà, cũng thiệt thòi nhiều lắm.”
Phùng Vận khẽ động ánh mắt.
Nói  cũng  sai.
 ánh  né tránh   giống như đang che giấu điều gì khó , khiến nàng  nghi hoặc.
Nàng mỉm : “Thời loạn thế ,  chịu cảnh ly tán, đói khổ   cũng . Phu lang   A tỷ chăm lo, chẳng thể coi là đáng thương.”
Chiến loạn, đói kém, lưu lạc, ba chữ  khiến tim Bùi Viện khẽ run. Một mảnh ký ức xa xăm trỗi dậy trong lòng.
Về  thế của A Quyết, bà cũng   tường tận.
 bà lớn hơn  nhiều, ký ức cũng sớm hơn.
Năm , A mẫu vì sinh bà mà tổn , từ đó  thể sinh nở thêm.
Bùi phủ   nhi tử, quân Bùi   kế thừa, những lời đàm tiếu quanh đó bà  mãi thành quen.
Khi , tổ mẫu còn sống, mà mỗi  bà về thăm, đều  thấy tiếng mắng phụ  vang dội trong sảnh đường, ép  nạp th.i.ế.p.
Ép một cách tàn nhẫn.
Phụ  cố chấp  chịu.
Người khuyên, hết lớp  tới lớp khác.
Người  gửi   th.i.ế.p,  xinh  hơn  .
c.uối cùng, ngay cả A mẫu cũng  chịu nổi áp lực, tự  khuyên phụ  nạp th.i.ế.p, còn đích  chuẩn  phòng riêng cho  th.i.ế.p đó…