Ta trở về kể chuyện với phu quân: “Đại ca  chỉ còn  mỗi cái mặt mũi thôi! Chỉ cần mặt mũi mà  cần thể diện, thật là nực !”
 
Phu quân là  khá  thời thế, nhắc đến vị đại ca ,  cũng chỉ  thở dài.
 
May mắn ,   đại tẩu   lời đại ca, vài ngày , nàng  vẫn  sạp hàng.
 
Điều  khiến   bất ngờ.
 
Những năm nay, đại tẩu vì hôn sự  xứng đôi, luôn  chiều lòng đại ca, hiếm khi  trái ý .
 
Sau  đại tẩu mới  với : “Ta chịu khổ   cả, nhưng  thể để các con chịu khổ theo!”
 
“Tẩu  đúng! Đại tẩu!”
 
Ta cảm thấy đại tẩu cũng dần dần  đổi.
13
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Những ngày tháng ở Kinh thành ngày càng phồn thịnh, phu quân   quan  ,   cấp  trọng dụng.
 
Công việc  ăn của đại tẩu cũng  phát đạt.
 
Đồ ăn của nàng  ngon, giá cả  chăng,  cả  già lẫn trẻ nhỏ gần đó yêu thích, kiếm   ít tiền.
 
Đáng tiếc trời  lúc gió mây bất trắc.
 
Tô đại lang  khi  Kinh, vẫn luôn tự cho  thanh cao, khinh thường  .
 
Một ,  uống rượu quá chén ở nơi công cộng,  bừa  bãi, đắc tội với Võ An Hầu đương triều quyền quý.
 
Võ An Hầu vốn  chán ghét những thư sinh vô não như , đang  g.i.ế.c gà dọa khỉ, bèn tùy tiện tìm một cái cớ, tống Tô đại lang  ngục.
 
Gặp chuyện như , đại tẩu tuy   còn là cô nương nông thôn ngày xưa, nhưng vẫn sợ hãi đến mất hồn mất vía, chỉ  thể chạy đến tìm .
 
“Đệ , việc     đây? Muội  thể giúp một tay, bảo nhị    giúp, mau mau thả đại ca  .”
 
Ta cũng giật , tuy  ghét Tô đại lang, nhưng đại tẩu và mấy đứa trẻ quả thực vẫn cần .
 
“Đại tẩu cứ yên tâm, chuyện  chúng  nghĩa bất dung từ!”
 
Đợi phu quân về nhà,  liền hỏi: “Đại ca rốt cuộc  phạm tội gì,  mau nghĩ cách xem  thể cứu   !”
 
Phu quân thở dài, kể  đầu đuôi câu chuyện cho  .
 
“Võ An Hầu xưa nay bá đạo ngông cuồng, cả triều đều , đại ca    năng  suy nghĩ, đắc tội với . Cái gọi là tội danh gán ghép, thật     !”
 
Dưới chân Thiên tử, ai mà chẳng cẩn trọng, dè dặt trong lời , cứ như chỉ   mới  bản lĩnh !
 
 là   khác lợi dụng!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truong-tau-cua-ta/chuong-7.html.]
Ta suy nghĩ kỹ lưỡng đầu đuôi câu chuyện, : “Ân sư ông  chẳng   giao tình với Võ An Hầu ! Chàng mau  cầu xin ông !”
 
Chuyện như , chỉ   quen mới dễ  chuyện.
 
Phu quân : “Ân sư vì chuyện     hài lòng với  ! Ta mà còn  cầu xin, chẳng  càng thêm phiền phức !”
 
Là tiền đồ quan lộ của phu quân quan trọng,  là vị đại ca vô dụng  quan trọng?
 
Nghĩ đến những việc Tô đại lang   mấy năm nay,  thật sự hận  thể  lập tức biến mất.
 
  nghĩ đến sự giúp đỡ của đại tẩu đối với , nghĩ đến ba đứa trẻ đáng yêu của đại phòng,    đành lòng.
 
Thật đúng là mắc nợ  mà!
 
Ta cắn răng,  về phòng lấy  của hồi môn quý giá mà cha nương  cất giấu kỹ lưỡng cho .
 
“Đây là chân tích của Diêm Lập Bản, nhớ là ân sư thích nhất tranh của ông , … cầm !”
 
Đến nước , chỉ đành cắn răng cắt ái.
 
Có bức họa   cánh cửa, ân sư chắc chắn sẽ  từ chối.
 
Phu quân kinh ngạc : “Đây… đây chẳng  bảo vật truyền gia của nàng ? Nàng thật sự đành lòng ư?”
 
Ta  đành lòng!
 
   nặng nhẹ!
 
Thấy phu quân cứ do dự chần chừ,  giật mạnh tai , mắng:
 
“Ta  cho  ,      vì , càng   vì đại ca , mà là vì đại tẩu và các cháu!!”
 
“Chàng mau  cứu đại ca  , nếu   cũng đừng hòng sống yên !!”
14
 
Phu quân ngây   , nửa ngày   nên lời.
 
“Nương tử, thế nhân đều  tình nghĩa giữa nam tử là vô giá, tán thưởng Triệu thị cô nhi, Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào, nhưng  cho rằng, tình nghĩa mà nàng dành cho đại tẩu mới thật là ‘khăn hồng  kém mày râu’!”
 
“Vi phu, tự hổ thẹn  bằng!”
 
Ta cảm thán một tiếng, chỉ cảm thấy lẽ  nên như .
 
Ta sẽ  bao giờ quên , ngày đầu tiên gả  Tô gia, đại tẩu  thể hiện thiện ý với .
 
Càng  quên  khi sinh đứa con đầu lòng,  bối rối     , chính đại tẩu  giúp  vượt qua giai đoạn đó.
 
“Người đối  với ,  sẽ đền đáp gấp bội! Đó mới là nguyên tắc   của , Nghiêm Trân Châu !”
 
Phu quân cúi  sâu sắc vái , vội vàng cầm bức họa đến nhà ân sư.