Gửi là đồ ăn và đồ mặc.
Tuy chăn đệm và tiền, phiếu mà cô cần nhất, nhưng bưu kiện mà Vương Hiểu Vân gửi đến cho Trần Tuệ Như một liều thuốc an thần.
Từ khi nhận bưu kiện của Vương Hiểu Vân, Trần Tuệ Như đổi bộ dạng nửa sống nửa c.h.ế.t đó, bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống tiếp theo của .
Cô tiên dùng quần áo mà Vương Hiểu Vân gửi cho cô để đổi lấy một bộ chăn đệm nửa mới với một nữ đồng chí của ban thanh niên trí thức, dùng nửa cân bánh ngọt để hòa nhập đội ngũ nữ thanh niên trí thức.
Các nữ thanh niên trí thức đưa cô quen với môi trường, đưa cô đến đội để lĩnh lương thực.
Trần Tuệ Như thích ứng khá .
Mãi đến khi khai hoang hai ngày, niềm tin mà Trần Tuệ Như vất vả xây dựng một nữa sụp đổ.
Cái nơi quỷ quái căn bản là nơi cho ở.
Mỗi ngày hết việc đồng áng, ăn đồ ăn mà lợn cũng ăn, thời tiết đổi thất thường, sáng tối lạnh chết, giữa trưa nóng chết.
Còn nguồn nước còn khó hơn cả ăn thịt...
Nhìn bàn tay ngày càng thô ráp của , khuôn mặt bong tróc...
Trần Tuệ Như khi xuống nông thôn, thứ hai hôn mê bất tỉnh!
Chỉ là ai đồng tình với cô.
Thanh niên trí thức ở đây đều trải qua như , vài ngất nữa sẽ thành thói quen.
Cô cứ ngất , chờ cô tỉnh , nhiệm vụ phân công cho cô vẫn tiếp tục .
Không việc thì công điểm, công điểm cuối năm sẽ chia lương thực, lương thực sẽ chịu đói!
Trần Tuệ Như cứ thế lặp lặp giữa việc ngất , tỉnh tiếp tục khai hoang.
Mãi đến nửa tháng khi xuống nông thôn, cô cuối cùng cũng nhận điện thoại từ thủ đô...
Điều kiện của đội mà Trần Tuệ Như xuống nông thôn gian khổ, đội ngay cả điện cũng , trụ sở thôn tự nhiên là điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/truyen-tn-70-vo-chong-van-nguoi-ghet-dai-vien-noi-dien/chuong-278.html.]
Điện thoại từ thủ đô gọi thẳng đến công xã, là một cán bộ nhỏ của công xã cố ý đạp xe từ thị trấn đến thông báo.
Nghe thấy là điện thoại từ thủ đô, phản ứng đầu tiên của Trần Tuệ Như là Vương Hiểu Vân cuối cùng cũng gọi điện thoại cho cô!
Cô đổi bộ dạng uể oải nửa sống nửa c.h.ế.t mấy ngày nay, nhếch mép, xe đạp của cán bộ nhỏ đến công xã thị trấn.
Trên đường đến công xã.
Ngồi yên xe đạp của cán bộ nhỏ, Trần Tuệ Như trong lòng vui sướng tính toán.
Nghĩ lát nữa đến thị trấn, cô sẽ kể khổ với Vương Hiểu Vân, sẽ bảo Vương Hiểu Vân gửi cho cô nhiều tiền và phiếu hơn, nhân tiện gửi cả 500 đồng mà cô tiết kiệm .
Cô vội, 500 đồng mà cô tiết kiệm bao năm kịp lấy.
Chỉ cần cô đủ tiền và phiếu, cô sẽ cần khai hoang kiếm công điểm nữa.
...
Văn phòng chủ nhiệm công xã thị trấn.
Trần Tuệ Như đến, điện thoại từ thủ đô đúng giờ gọi đến, chủ nhiệm công xã nhận điện thoại, vài câu micro, đưa điện thoại cho Trần Tuệ Như.
Trần Tuệ Như sửa mái tóc gió thổi rối, nhếch mép nhận lấy điện thoại từ tay chủ nhiệm công xã.
Điện thoại đặt lên tai, trong điện thoại truyền đến một giọng nam xa lạ.
"Chào đồng chí Trần Tuệ Như."
Nghe giọng xa lạ, nụ khóe miệng của Trần Tuệ Như dừng .
Sao là giọng của ? Cũng là giọng của ba và Minh Dương?
Trần Tuệ Như mang theo nghi hoặc đáp : "Chào , là Trần Tuệ Như, xin hỏi là ai?"
Phương Bằng cũng trực tiếp cho Trần Tuệ Như phận thật sự của .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Anh dùng lý do mà Chính ủy Vương dạy.