Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trong bệnh viện,  cầm  điện thoại  tay  đẩy cửa bước .
 
Bác sĩ   , hỏi:
 
"Muốn hỏi vấn đề gì?"
 
  đó,   gì.
 
Giang Trạm bối rối ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng    đè xuống, nhanh đến mức khó  thể bắt kịp.
 
"Xin hỏi,  chuyện gì thế?"
 
  xuống chiếc ghế đối diện :
 
"Ba năm ,   hỏi ý kiến  điều gì?"
 
Giang Trạm tháo kính xuống, đôi mắt đen sâu thẳm  khẽ mỉm :
 
"Không  gì, lúc đó em áp lực quá lớn, nên đến đây xin  chỉ dẫn một chút."
 
"Vậy tại    mất trí nhớ?"
 
Giang Trạm  dậy, bước từng bước đến gần .
 
"Quên    ? Tại  em   nhớ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-bo-gia-dinh-thien-vi/chuong-7.html.]
 
Mặt  đỏ bừng, đẩy   :
 
"Đây là thái độ của  đối với bệnh nhân ? Anh  tin  ý kiến về  ?"
 
"Có cần  cho em  điện thoại của trưởng khoa ?"
 
Anh  bày  vẻ lưu manh.
 
Đừng chú ý đến bất cứ điều gì.
 
 hít một  thật sâu:
 
"Bác sĩ Giang, xin  hãy  cho   tại  ba năm    đến gặp . Nếu   ,  sẽ gọi cảnh sát để cảnh sát xử lý.  nghi ngờ    gì đó với ."
 
Giang Trạm , lấy hộp t.h.u.ố.c lá từ trong túi , nhớ   đang ở bệnh viện nên cất   túi.
 
"Ba năm , chính em bảo  phong bế  ký ức của em về  thời gian đó. Em còn yêu cầu  đừng bao giờ nhắc  cho em nhớ. Giờ em còn   ?"
 
Anh cho   một đoạn ghi âm.
 
Giọng  đúng là của , nội dung giống như những gì   .
 
"Em   , Tống Chi, em trở về ."
 
Anh nhẹ nhàng ngước mắt lên,  chút mê hoặc.