Từ Cẩm Chi - Chương 159: Ta Không Lấy Vợ.
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:35:23
Lượt xem: 634
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoạn Vân Lãng thuyết phục mấy , đành cùng đến Thư quán Thanh Tùng.
"Người thật là đông a," một đồng học cảm thán.
"Vân Lãng, chẳng lẽ Thư quán Thanh Tùng cho mắt thoại bản mới?"
"Không , gặp biểu , còn nàng tháng Chạp mới xuất bản."
"Mua giấy bút thôi mà cũng xếp hàng, là ngày mai hãy đến."
Một đề nghị, đều đồng tình. ngoài , bèn rủ tửu quán gần đó ăn một bữa.
"Các ngươi cứ , qua chào hỏi biểu của một tiếng." Đoạn Vân Lãng thở phào nhẹ nhõm, tiến thư quán.
"Chưởng quầy, hôm nay đông quá." Đoạn Vân Lãng chen đến mặt Hồ chưởng quầy, thở dài một câu.
Hồ chưởng quầy ấn tượng với Đoạn Vân Lãng hơn so với Đoạn Vân Thần, liền hỏi:
"Biểu công tử đến tìm đông gia của chúng ?"
"Phải."
"Biểu công tử nếu việc gấp, chi bằng thẳng sang Đông viện nhờ truyền tin. Thư quán bên đông , đông gia tới cũng tiện tiếp đón." Hồ chưởng quầy hạ giọng.
"Vậy thì thôi, chỉ tiện đường ghé chào hỏi biểu một chút. Chưởng quầy cứ bận rộn ."
Đoạn Vân Lãng vẫy tay rời khỏi, bước cửa thư quán thì suýt va một thanh niên.
"Xin …" Nhìn rõ , Đoạn Vân Lãng lập tức nhíu mày.
Đây chẳng là đông gia cũ của Thư quán Thanh Tùng !
Tên thật gì, cố ý nâng giá mới bán thư quán cho biểu của !
Đông gia cũ của Thư quán Thanh Tùng, Thẩm Ninh, cũng nhận nhị công tử phủ Thiếu khanh, khẽ bước trong.
Đoạn Vân Lãng bĩu môi, hội họp cùng đồng học. Vừa bước tửu quán, thấy ánh mắt các đồng học chút khác lạ.
"Chuyện gì ?"
Một đồng học tỏ hưng phấn: "Vân Lãng, biểu của ngươi đến mười mấy cửa hàng!"
Thao Dang
Đoạn Vân Lãng lập tức cảnh giác: "Ngươi ?"
Mạnh Phỉ khẩy: "Chúng từ lúc bước tửu quán ."
Đoạn Vân Lãng vểnh tai một lát, mặt liền đen : "Những thật nhàm chán."
Mạnh Phỉ gì mặt khác, nhưng đường trở về Quốc Tử Giám, tụt phía vài bước, cùng Đoạn Vân Lãng chung. Hắn nửa nửa nhắc nhở:
"Vân Lãng, lệnh thể mở một thư quán lớn như , đúng là thông minh, ngươi cần lo lắng quá ."
Phủ Thiếu khanh bụng thế nào, cũng chỉ đủ để dỗ dân thường mà thôi. Nếu biểu cô nương thật sự hòa hợp với ngoại tổ gia, cao ngạo mà phơi bày gia sản như thế ?
Mạnh Phỉ nghĩ , liền Đoạn Vân Lãng bằng ánh mắt đồng cảm.
Cũng chỉ tên đồng học ngốc là còn ngây thơ như một đứa trẻ.
Giống như Mạnh Phỉ đoán, Đoạn Thiếu khanh tin thì tức giận đến mức đá văng một cái ghế nhỏ.
Của cải của ngoại điệt nữ giờ đây phơi bày ánh sáng, nếu bất trắc gì xảy gần đây, dễ nảy sinh nghi ngờ.
Hắn đành nén lòng, mỗi ngày như việc gì, sớm về muộn, còn ứng phó ít dò hỏi về ngoại điệt nữ, dù là gián tiếp trực tiếp.
Bên phía lão phu nhân, cũng bắt đầu nhận ít thiệp mời từ các phu nhân.
Còn về phần Thư quán Thanh Tùng, lượng khách tăng vọt chỉ giảm bớt khi Hạ Thanh Tiêu mặc quan phục dẫn theo vài thuộc hạ tới dạo một vòng.
Tân Diệu vì mời một bữa cơm.
Hạ Thanh Tiêu vốn định từ chối, nhưng bữa cơm tổ chức tại tửu quán của nàng, liền đồng ý.
Tửu quán vẫn giữ nguyên chưởng quầy và tiểu nhị, chỉ đầu bếp, thêm một phụ bếp và một chạy bàn.
Đầu bếp là mà Tân Diệu Thẩm Ninh, đông gia cũ của Thư quán Thanh Tùng, giới thiệu, bỏ tiền mời về. Tay nghề của giỏi, các món ăn bình dân cũng mắt, ngon miệng.
Có lẽ do mấy ngày nay chuyện biểu tiểu thư đến mười mấy cửa hàng nhắc nhắc , mà tửu quán vốn vắng vẻ bỗng chốc thu hút ít hiếu kỳ đến thử. Họ ăn xong thấy món ngon, giá chăng, bèn trở thành khách quen.
Khi Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu đến, thấy trong đại sảnh ba bàn đang dùng bữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-cam-chi/chuong-159-ta-khong-lay-vo.html.]
Tiểu nhị của tửu quán cất tiếng gọi: "Đông gia!" Lập tức bảy tám cặp mắt đồng loạt sang họ.
Hạ Thanh Tiêu thoáng khựng bước, trong mắt lộ vài phần lo lắng.
Khấu tiểu thư hiện đang là tâm điểm bàn tán của . Nếu tin đồn hai họ cùng ăn lan ngoài, thể sẽ sinh những lời dị nghị.
Tân Diệu dường như bận tâm, chỉ khẽ gật đầu với tiểu nhị điềm nhiên đề nghị lấy một gian nhã phòng.
Tửu quán tổng cộng chỉ hai gian nhã phòng, lúc đều đang trống. Hai chọn một gian, gọi món.
Trong lúc chờ thức ăn mang lên, Hạ Thanh Tiêu nhấp một ngụm , chậm rãi sự lo lắng của .
Nghe xong, Tân Diệu bật khẽ:
"Hạ đại nhân lo lắng cho thanh danh của ? Ta còn cần nó gì? Chẳng lẽ Hạ đại nhân nghĩ rằng vẫn lấy danh nghĩa Khấu tiểu thư mà xuất giá ư?"
Thứ nàng , chỉ là đòi công đạo cho mẫu , để kẻ hại bà nhận sự trừng phạt xứng đáng.
Còn những thứ khác…
Tân Diệu ngước nam nhân đối diện, ánh mắt sâu lắng.
Đến lúc đó, ngay cả mạng của nàng giữ cũng rõ, những điều khác đối với nàng đều quá xa xỉ.
"Nói cho cùng, vẫn là lợi."
Hạ Thanh Tiêu thiếu nữ với nụ rạng rỡ mà vẻ mặt thoáng ngỡ ngàng.
"Người khác và Hạ đại nhân giao hảo, ít nhất thể tránh một phiền phức cần thiết, và những kẻ nên tiếp xúc."
Ngón tay trắng muốt như ngọc cầm ấm , rót đầy chén mặt Hạ Thanh Tiêu.
"Vậy nên Hạ đại nhân đừng bận tâm những chuyện nữa." Nói đến đây, tay Tân Diệu khựng , như nhận điều gì, vội tiếp lời:
" thế ảnh hưởng đến thanh danh của Hạ đại nhân ? Có thể hỏng chuyện hôn sự của ngài?"
Lời dứt, nàng thầm tự trách thiếu suy nghĩ. Vì hầu hết đều e ngại Cẩm Y Vệ, nàng cho rằng Hạ Thanh Tiêu chẳng màng đến thanh danh.
Hai chữ "hôn sự" như tia lửa b.ắ.n , rơi gương mặt . Hạ Thanh Tiêu xưa nay từng nghĩ là dễ hổ, nhưng lúc cảm nhận rõ sự nóng ran mặt.
Hắn nghĩ, lẽ đỏ mặt.
Tân Diệu đặt ấm xuống, cúi mắt nhấp một ngụm .
Rõ ràng nàng chỉ đang chuyện nghiêm túc, mà phản ứng của Hạ đại nhân khiến nàng như biến thành kẻ đắn…
Vừa nghèo hổ, rốt cuộc thế nào mà trở thành Trấn phủ sứ Cẩm Y Vệ cơ chứ?
Hạ Thanh Tiêu khẽ hắng giọng, mặt mày nhanh chóng trở bình thường:
"Khấu tiểu thư nghĩ nhiều , ý định thành ."
Hai chữ "thành " thoát mặt nàng, bỗng nhiên mang theo ấm, mà lớp ấm áp là một sự xót xa khó gọi tên.
Hạ Thanh Tiêu nghĩ sâu, cũng chẳng hiểu tại .
Tân Diệu , thoáng ngạc nhiên nhướn mày:
"Hạ đại nhân định lập gia đình?"
"Ừm."
Tân Diệu , lời là nghiêm túc.
Nàng vốn tò mò, nhưng lúc hỏi lý do.
"Thức ăn lên đây!" Bên ngoài nhã phòng, giọng tiểu nhị vang lên.
Chẳng bao lâu , tiểu nhị bưng khay bước , lượt đặt từng món lên bàn.
Hương thơm ngào ngạt của món ăn xua khí đó, Tân Diệu dường như quên mất tò mò ban nãy, trở vai trò chủ nhà.
"Hạ đại nhân uống rượu ?"
"Chỉ uống thôi, buổi chiều còn việc ở nha môn." Hạ Thanh Tiêu khéo léo từ chối.
Bằng trực giác, cảm thấy mặt nàng, nhất giữ sự tỉnh táo tuyệt đối.
Tân Diệu cũng cố ép, gắp một miếng lòng xào ớt đỏ, nhưng ánh mắt liếc qua đối diện thì khựng .
Một bức tranh bỗng hiện lên mắt nàng, trong đó chính là mặt và Nhị hoàng tử, Khánh Vương.