Hai con tuấn mã chở chủ nhân của chúng phi nhanh  quan đạo rộng lớn, chẳng mấy chốc  khuất xa.
Thiên Phong và Bình An như những cái bóng, giữ  cách  xa  gần, lặng lẽ theo .
Hưng Nguyên Đế vẫn  đó, dõi mắt  thật lâu, ánh mắt của ông  sớm trống rỗng.
Cuối cùng, vẫn là Chiêu Dương Trưởng Công chúa mở lời :
“Hoàng , hồi cung thôi.”
Trên đường về cung, Hưng Nguyên Đế hỏi Chiêu Dương Trưởng Công chúa:
“Hoàng , A Diệu   sẽ  bao giờ   kinh thành nữa?”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa  trách  trưởng hồ đồ,  thấy thương cho ông. Bà trầm mặc một lúc  :
“Hoàng  và A Diệu là phụ tử, huyết thống là thứ  bao giờ  thể cắt đứt. Sau , Hoàng  hãy chăm chỉ  việc cần chính yêu dân, thực thi  Tân Chính, từ hải ngoại mang về nhiều thứ  lợi cho bách tính. A Diệu dù ở nơi  cũng sẽ  thấy những  đổi . Lâu ngày,  lẽ con bé sẽ nghĩ đến mà trở về thăm chúng . Hoàng  cũng , A Diệu là đứa trẻ hiền lành hơn ai hết.”
“Trẫm , trẫm …”
Hoàng đế đột ngột cưỡi ngựa  khỏi thành, sớm  kinh động bá quan. Lúc ,  nhiều đại thần tụ tập  cung môn,  đoán già đoán non,  lo lắng  yên.
Hưng Nguyên Đế   tâm trạng  chuyện, chỉ  hiệu cho Tôn Nham ở  giải thích vài lời,  hồi Càn Thanh Cung.
Thái hậu và Chu Hoàng hậu đều đang đợi tại Càn Thanh Cung. Thấy Hưng Nguyên Đế cùng Chiêu Dương Trưởng Công chúa trở về, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
“Bệ hạ.” Chu Hoàng hậu bước lên đón.
Thái hậu  kỹ nhi tử , thấy ông bình an vô sự, mới yên lòng:
“Hoàng đế, ai gia   con đột nhiên cưỡi ngựa  khỏi cung. Xảy  chuyện gì ?”
Hưng Nguyên Đế cởi áo choàng giao cho cung nhân,  dùng khăn mềm ấm lau tay, mới chậm rãi mở lời:
“A Diệu rời kinh thành .”
Chu Hoàng hậu ánh mắt thoáng biến đổi, nhưng thức thời   một lời.
Thái hậu kinh ngạc:
“Nha đầu  ?”
Hưng Nguyên Đế mệt mỏi    thêm, sự mệt mỏi    của  thể, mà là của tinh thần.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa  ông đáp lời:
“A Diệu  du ngoạn tứ phương.”
“Du ngoạn tứ phương?” Thái hậu càng kinh ngạc, “Một cô nương nhỏ bé   lang thang khắp nơi?”
“Không  một ,  Trường Lạc hầu  cùng.”
Mang cả một nam nhân theo?
Thái hậu sững sờ, miệng há hốc,  dám tin  hai  con của .
Không thành ,  lập gia đình, cứ thế chạy theo một nam nhân?
Hiểu   ai bằng nữ nhi, Chiêu Dương Trưởng Công chúa khẽ giật khóe miệng,  khi mẫu  thốt  lời thô tục,   :
“A Diệu thích tự do, như thế chẳng    .”
“Tốt gì mà , thật chẳng  thể thống gì!”
“Mẫu hậu.” Chiêu Dương Trưởng Công chúa liếc mắt về phía Hưng Nguyên Đế, nhắc khéo Thái hậu rằng nhi tử cưng của bà tâm trạng đang  tệ.
Thái hậu là  thương con nhất,  nhắc  bèn  sang an ủi Hưng Nguyên Đế:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-cam-chi/chuong-436-la-ket-thuc-cung-la-khoi-dau-1.html.]
“Con , cũng đừng vì  nỡ xa nha đầu  mà buồn bã. Con nghĩ mà xem, nó   lo ứng phó giao thiệp, cũng chẳng  trông nom gia sự,    chơi thì , ai gia nhớ Trường Lạc hầu tuấn tú lắm,   một nam nhân trẻ trung,  đẽ như  bên cạnh, chẳng  vui vẻ  bao…”
Chiêu Dương Trưởng Công chúa càng  càng thấy  :
“Mẫu hậu!”
Không    ảo giác , nhưng bà dường như   trong giọng điệu của mẫu hậu  chút… ghen tị?
"Khụ, ý của ai gia là,  phụ mẫu chẳng  chỉ mong con cái  sống   ."
Hưng Nguyên Đế quả thực  lời  an ủi: "Nhi thần hiểu . Mẫu hậu, Hoàng hậu, Hoàng , các  đều trở về ."
Thái hậu gật đầu, đưa tay về phía Chiêu Dương Trưởng Công chúa.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa  thể  đỡ lấy cánh tay của lão Thái hậu, đưa bà trở về Từ Ninh Cung.
Đến Từ Ninh Cung, Thái hậu lập tức dò hỏi chi tiết.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa cũng  giấu giếm, thuật  đầu đuôi câu chuyện.
Thái hậu  mà trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu  mới : "Nha đầu  quả là cứng đầu giống hệt mẫu  nó!"
"Mẫu hậu,    đừng  thế  mặt Hoàng  nữa."
"Còn  chờ ngươi nhắc ." Thái hậu trừng mắt  nữ nhi, nhưng vẫn  nhịn  mà lẩm bẩm, "Nha đầu  ngốc quá,   như thế,     Kim Chi Ngọc Diệp..."
Chiêu Dương Trưởng Công chúa dĩ nhiên  rảnh mà cãi lý với lão mẫu ,  bà lẩm bẩm một lúc, cuối cùng mới  thả .
"Truyền Đại công tử về phủ cho !" Chiêu Dương Trưởng Công chúa  trở về phủ công chúa, liền đập bàn  lệnh.
Khổng Duệ đang nghiên cứu món đồ chơi mới,      chuyện  xảy .
Thao Dang
"Mẫu  gọi nhi tử về  chuyện gì?"
"Ngươi quỳ xuống cho !"
Khổng Duệ sững ,  sắc mặt tối sầm của mẫu , ngơ ngác quỳ xuống.
"Khoan ." Chiêu Dương Trưởng Công chúa ngăn , dặn dò nữ quan: "Mang bàn tính đó đến đây."
Nữ quan đồng cảm  Khổng Duệ một cái, nhanh chóng mang đến một bàn tính lớn hơn bình thường một vòng, đặt  mặt Khổng Duệ.
"Quỳ lên đây."
Khổng Duệ ngoan ngoãn quỳ lên,  hiểu hỏi: "Không  nhi tử  phạm  gì khiến mẫu  tức giận đến ?"
Cái bàn tính   lâu  dùng,  mà vẫn  bảo dưỡng  đến lạ.
"Hôm nay A Diệu bỏ , đều là vì cái trò hỏa tín mà ngươi bày , khiến cữu cữu ngươi đuổi theo..." Chiêu Dương Trưởng Công chúa kể xong, liền mắng nhi tử, "Nếu   cữu cữu ngươi kịp thời tỉnh ngộ, A Diệu e rằng  xảy  chuyện !"
Khổng Duệ  mà lòng run rẩy: "May mà biểu   ."
"Đó là vì cữu cữu ngươi  cố chấp!  tâm tư con     thể nắm chắc  ? Nếu   vì cái hỏa tín mà ngươi bày , A Diệu nhất định   thể rời  suôn sẻ,   trải qua nguy hiểm hôm nay..."
Khổng Duệ  mẫu  là vì sợ hãi mà trút giận, nhỏ giọng : "Đây    của hỏa tín!"
"Ngươi  gì?"
Khổng Duệ vội cúi đầu: "Nhi tử sai ." (~^^~)
---
Trên quan đạo ngoại thành kinh đô, Tân Diệu cưỡi ngựa chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi ngựa kiệt sức mới dừng .
Trời đất mênh mông, ngoại ô bạt ngàn, nhất thời    đang ở nơi nào.
Tân Diệu xuống ngựa, Hạ Thanh Tiêu cũng xuống ngựa.
Thiên Phong và Bình An tiến đến, dắt ngựa  uống nước, để   gian riêng cho hai .