Một sống một c.h.ế.t, chẳng lẽ chỉ vì nàng xuất phát từ hảo tâm mà thể thẹn với lương tâm ?
Nàng khác gặp loại sự tình sẽ thế nào, nhưng ít nhất nàng thể.
Đó là hai mạng , vẫn là cha của bạn , càng là trụ cột một phủ, ảnh hưởng đến vận mệnh của bao nhiêu , chỉ bởi vì mấy câu của nàng, liền cứ mất mạng như .
Giờ khắc , Khương Tự rốt cuộc hiểu tiên tri mang đến chỉ chỗ lợi, nếu thận trọng từ lời đến việc cũng sẽ mang đến vận rủi cho .
"A, a ——" Tạ Thanh Yểu dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Tự lớn, móng tay ở mu bàn tay trắng nõn của nàng bấm từng hằn máu.
Đắm chìm ở trong bi thống, Tạ Thanh Yểu hề phát giác, mà Khương Tự chỉ thể yên lặng thừa nhận.
Không bao lâu, Ngỗ tác kết quả: "Đại nhân, Bá gia cũng trúng độc, mà là c.h.ế.t bởi đột phát bệnh tim ——"
"Nói bậy!" Tạ Ân Lâu lạnh lùng đ.á.n.h gãy lời Ngỗ tác," Phụ xưa nay cường thể kiện, căn bản từng đại phu qua ông bệnh tim!"
Hắn xong xách đại phu xách qua, lạnh giọng hỏi: "Trương đại phu, tình huống thể của phụ ngươi hẳn là rõ nhất, ngươi !"
Trương đại phu liên tục lau mồ hôi, nhưng thời điểm mà rõ ràng chuyện đại phu đây về đừng hòng ngày yên , vội vàng giải thích : "Thế tử, đột phát bệnh tim khác với các chứng bệnh khác, ngày thường khả năng tra bất luận di chứng gì, nhưng một khi nhận kích thích kịch liệt liền khả năng ——"
Tạ Ân Lâu đột nhiên rút bội kiếm bên hông hướng Đậu Nương.
"Mau ngăn !" Chân Thế Thành hô.
Tạ Ân Lâu tay cầm bội kiếm, thần sắc lạnh băng: "Chân đại nhân, băm vằm nữ nhân báo thù cho cha , ngài cản ?"
Chân Thế Thành lắc đầu: "Thế t.ử nên vọng động, chân tướng điều tra rõ, bọn họ sẽ nhận trừng phạt đích đáng."
Tạ Ân Lâu hừ lạnh một tiếng, đẩy nha dịch ngăn cản : "Tránh !"
"Tạ đại ca, ngươi tự tay g.i.ế.c chẳng là ô uế tay chính ?" Khương Tự tuyệt cho Tạ Ân Lâu gánh lưng tội danh g.i.ế.c , bất chấp tâm tình đau khổ đến cực điểm lên tiếng ngăn trở.
Nỗi hận đoạt thê, mối thù g.i.ế.c cha, cứ việc g.i.ế.c báo thù tình huống như thì sẽ luật pháp khoan dung, nhưng đối với Tạ Ân Lâu sắp thừa kế tước vị mà vẫn như cũ khả năng cho phê bình.
Nhà nào mấy bằng hữu, thì đồng thời sẽ bấy nhiêu kẻ thù, chằm chằm lúc ngươi xui xẻo bỏ đá xuống giếng khối .
Tạ Ân Lâu nếu bởi vì g.i.ế.c mà khiến cho việc kế vị xuất hiện sai lầm gì, Khương Tự càng thể tha thứ cho chính .
Con ngươi như mặc ngọc của Tạ Ân Lâu qua, tối đen u ám, cho nhất thời thấu cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-cam/263.html.]
Khương Tự ôm lấy Tạ Thanh Yểu, khuyên nhủ: "Tạ đại ca, bọn họ hại Bá phủ t.h.ả.m như , cứ một đao giải thoát như thế chẳng là tiện nghi cho bọn họ?"
Tạ Ân Lâu con ngươi giật giật, bội kiếm vỏ.
Chân Thế Thành tới vỗ vỗ vai Tạ Ân Lâu, trầm giọng : "Thế tử, xin nén bi thương, trong phủ nếu gì cần hỗ trợ, đều thể phái Thuận Thiên Phủ một tiếng."
Tạ Ân Lâu rũ mắt lời cảm tạ.
" Trói Đậu Nương cùng đại quản sự dẫn !" Chân Thế Thành phân phó xong, chắp tay với Khương Tự," Khương cô nương, cô nương giúp bản quan một việc lớn, khi nào bản quan sẽ tới cửa lời cảm tạ."
Ừm, như là thể thuận lý thành chương dẫn nhi t.ử cùng .
Trong lòng Khương Tự rối bời, vội vàng trả lễ: "Không dám nhận cảm tạ của đại nhân, tiểu nữ t.ử gì cả."
Chân Thế Thành mang theo một đám nhanh rời , Tạ Ân Lâu đến mặt Khương Tự, thanh âm khàn: " Hôm nay đa tạ, đưa ngươi trở về ."
Loại thời điểm Khương Tự nào thể để cho Tạ Ân Lâu tiễn, tất nhiên là cự tuyệt.
Tạ Thanh Yểu kéo Khương Tự buông, Tạ Ân Lâu liếc một cái: "Thanh Yểu, hậu sự của phụ mẫu còn cần chúng xử lý, để cho Khương cô nương trở về ."
"A Tự ——" Tạ Thanh Yểu Khương Tự rớt nước mắt, thoạt thật đáng thương.
Khương Tự cầm tay Tạ Thanh Yểu: "Ta trở về với trong nhà một tiếng, tới bồi ngươi."
Tạ Thanh Yểu lúc mới buông tay.
Khương Tự đại môn Vĩnh Xương Bá phủ, đón nhận ánh mặt trời chói mắt, chân mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ.
"Cô nương, ngài chứ?" A Man vội đỡ lấy nàng.
Khương Tự lắc đầu, tiếp tục lên phía , khi sắp đến Đông Bình Bá phủ bất giác dừng .
Một con cún bự vui sướng lắc lư cái đuôi chạy về phía nàng.
Ánh mắt A Man sáng lên: " Ơ, đây Nhị Ngưu !"
Chillllllll girl !
Nhị Ngưu hình như phát hiện cảm xúc Khương Tự chút đúng, ngẩng đầu lên ngửi ngửi tay nàng, yết hầu gian phát tiếng hư hư lấy lòng.
Trong nháy mắt thấy Nhị Ngưu, trạng thái căng chặt của Khương Tự tức khắc thả lỏng, lộ một nụ ôn nhu xen lẫn thương cảm: "Nhị Ngưu, ngươi tới đây?"
Không thể , ở thời điểm thấy Nhị Ngưu, đối với trái tim chịu đủ dày vò của Khương Tự là một sự an ủi lớn.