Từ Đại Lão Gia Đã Xuyên Qua Cưới Chồng Nghèo - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-03-15 13:19:37
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Vệ rễ chính của cây cỏ , cỡ hơn ba mươi thước, càng phía càng thô, bộ phần cùng cỡ ngón tay cái, bên ngoài rễ cây gần như trong suốt, mơ hồ thể thấy từng rễ thật nhỏ như mạch m.á.u bên trong đang hướng về phía lông hút phía lá, ngừng vận chuyển nước cho lá cây. Lông hút thì hội tụ rễ cây, lông hút như vận chuyển, ngừng hút nước từ rễ chính, ngừng nhả nước hút bên ngoài.

Vương Vệ rút cây cỏ xong thì ném xuống đất trong một lát, đất nước của lông hút nhả thấm ướt.

Mắt Vương Vệ sáng lên, tựa như cách giải quyết của Tiêu Hiểu.

“Anh nghĩ ?” Tiêu Hiểu tủm tỉm khen ngợi: “Anh, thật thông minh.”

Da mặt Vương Vệ dày nữa cũng tiện nhận thông minh mặt Tiêu Hiểu.

TBC

Di chứng của đêm đầu khoẻ , cũng hu hu nữa, mặt Tiêu Hiểu khôi phục bộ dạng kiêu ngạo. Anh bĩu môi, chỉ Tiêu Hiểu, mắng: “Đừng tưởng hiểu em đang 臊 , so với em, ông đây cũng xem là thông minh!”

Tiêu Hiểu ôm cánh tay Vương Vệ: “ chúng là vợ chồng mà, em thông minh chính là thông minh, của chính là của em.”

Vương Vệ buồn bực: “Còn thể tính như ?”

Tiêu Hiểu liên tục gật đầu: “Đương nhiên tính, chẳng lẽ của của em?”

Vương Vệ cảm thấy lý, của còn là của Tiêu Hiểu .

Anh kìm nụ nơi khóe miệng, chỉ cỏ mặt đất: “Anh đại khái hiểu ý em , rễ hướng xuống đất sâu như , ngừng hút nước, lông hút ngừng nhả nước , lập tức thể giảm bớt khô hạn đất. Anh đúng chứ?”

Tiêu Hiểu vỗ tay: “Vô cùng đúng.”

Vương Vệ ồ một tiếng, trong mắt tràn đầy đắc ý, ngay đó nhíu mày: “ trong thôn nhiều đất như , chúng trồng nhiều cỏ như ?”

Tiêu Hiểu , xổm xuống, cầm lấy rễ cây cỏ : “Em sớm nghĩ tới, chỉ cần lập tức cắt một đoạn cỏ, bỏ trong đất, dù khô hạn nhường nào, nó đều thể nhanh chóng cắm rễ, hơn nữa lớn lên nhanh.”

“Dù rễ cây cắt nhỏ nhường nào cũng ?” Vương Vệ cũng xổm xuống.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Đương nhiên.”

“Vậy mất bao lâu mới mọc , nếu lâu quá thì e là .” Vương Vệ lúc lúc chọc cỏ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-120.html.]

“Nếu dùng dịch bồi dưỡng, lẽ mười ngày.” Tiêu Hiểu tùy ý .

“Mười… mười ngày?” Vương Vệ kinh ngạc sặc nước miếng.

Tiêu Hiểu vội vỗ lưng cho : “Sao? Anh cảm thấy lâu quá ? Thật em cũng cảm thấy lâu quá, nhưng hết cách, hiện tại điều kiện thiết , em chỉ thể như .” Cô nhíu mày, giống như thật sự buồn rầu.

Vương Vệ chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn , trầm mặc một hồi lâu mới thở dài một , sờ đầu Tiêu Hiểu: “Vợ, , cho khác một đường sống .”

Tiêu Hiểu thấy nghiêm túc, vẻ buồn rầu giữa mày lập tức tan hết, phụt một tiếng, ngã lòng .

“Anh đặt tên cho loại cỏ .” Tiêu Hiểu bỗng nhiên .

“Tên?” Vương Vệ nhíu mày: “Nếu thể hút nước như , chi bằng gọi là cỏ hút nước là .”

Tiêu Hiểu từ đến nay là vua tâng bốc, vô cùng tán đồng: “Rất êm tai, .”

Vương Vệ nhịn nhếch miệng .

Đã tìm cách, nhưng thế nào đưa đến mặt là một vấn đề. Hai thương lượng một chút, cuối cùng xác định phương án.

Sau khi thương lượng xong, Vương Vệ hủy thi diệt tích đất thí nghiệm khác. Hai chơi cùng Tráng Tráng một lát, thấy mặt trời cao, Vương Vệ liền : “Đi thôi, xuống núi , lương thực chúng đem đến hết , lúc về sẽ bồi bổ cho em thật .”

Tiêu Hiểu sờ đầu Tráng Tráng: “Chúng tao về , mấy ngày nữa đến thăm mày.” Lương thực chuyển xuống núi, hiện tại cũng ở cùng với nhà họ Vương, đóng cửa ăn như thế nào thì ăn như thế nấy, chắc cô và Vương Vệ sẽ lên núi mỗi ngày nữa.

Tráng Tráng một mạch tiễn bọn họ xuống chân núi, mắt thấy sắp khỏi núi, nó vẫn cố chấp theo.

Vương Vệ gõ đầu nó: “Về , chờ tao xây sân cao sẽ để một cửa riêng phía cho mày, lúc nào mày cũng thể .”

Không Tráng Tráng hiểu , hét lớn một tiếng, sự thúc giục của Vương Vệ mới xoay , nhảy rừng núi mất hút.

“Là các …”

Tráng Tráng mới nhảy núi rừng mất hút, Tưởng Văn Văn và một nữ thanh niên tri thức bỗng nhiên từ bên trái rừng. Cơ thể nữ thanh niên tri thức còn đang thầm run rẩy.

Loading...