“Cô Tiêu, ngài cảm thấy lượng tử máy tính thật sự thể thành công ư?” Vào phòng thí nghiệm, Tiêu Hiểu đang sắp xếp nhiệm vụ buổi chiều hôm nay, một đàn ông đeo kính hơn ba mươi tuổi tới bên cô nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Hiểu ngẩng đầu, đàn ông họ Chu, thuộc viện nghiên cứu vật lý, du học nước E trở về.
Tiêu Hiểu : “Đương nhiên sẽ thành công.”
Chu Công , đè nén kích động xuống: “Thật ư?”
Tiêu Hiểu : “Nếu chúng nhiều như bận bận vì hạng mục , chẳng lẽ là để chơi?”
Chu Công vội vàng lắc đầu: “ ý , chỉ là lo lắng, bất kỳ một cái hạng mục nghiên cứu khoa học nào cũng thể cam đoan thành công trăm phần trăm, một cái thực nghiệm thất bại là chuyện bình thường, nhưng ứng dụng của lượng tử máy tính mà ngài miêu tả thực sự khiến cảm xúc trong lòng dâng trào.” Anh ngượng ngùng : “ hỏi ngài, thật chỉ xác định một nữa, nếu ngài khẳng định như thì nhất định sẽ thành công.”
“Chu Công, nhất vẫn đừng nên dùng tôn xưng nữa, cứ thoải mái .” Tiêu Hiểu mở miệng là gọi một tiếng ngài, tuổi tác lớn hơn cô nhiều như , tự nhiên.
Đầu Chu Công lắc nguầy nguậy: “Không , thành đạt là thầy, với học vấn của ngài đủ để cô giáo của chúng .”
Anh kiên trì như , Tiêu Hiểu cũng tiện sửa nữa.
Dù bây giờ tất cả tham dự hạng mục đều mở miệng gọi cô là cô giáo, cô thể sửa một nhưng thể sửa tất cả .
Đợi khi tất cả phòng thí nghiệm, Tiêu Hiểu vỗ tay, tỏ ý thực nghiệm buổi chiều bắt đầu. Phòng thí nghiệm lập tức tiến trong công việc khẩn trương thứ tự ở sự sắp xếp của Tiêu Hiểu.
Nhờ tiết học mỗi ngày một giờ của Tiêu Hiểu, mỗi ngày những từng tiết học hiểu rõ những gì Tiêu Hiểu trở xem hạng mục liền cảm thấy mơ hồ mò cánh cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-271.html.]
TBC
Nếu như đó họ cảm thấy hạng mục là thứ viển vông, nhưng bây giờ, nhờ kiến thức đổi mới và sự hiểu đối với Tiêu Hiểu, lòng tin đối với sự thành công của hạng mục cũng càng lúc càng tăng.
Bây giờ điều kiêu ngạo nhất của tất cả trong phòng thí nghiệm chính là đây họ lui khỏi hạng mục bởi vì ý kiến nông cạn trong chốc lát. Không hạng mục thành công , chỉ với tri thức học từ chỗ Tiêu Hiểu cũng đủ để bọn họ vui mừng .
Tố chất của cả đoàn thể ngày càng tăng lên, lòng tin của đoàn đội cũng tăng lên, dẫn đầu Tiêu Hiểu bản vốn là bug , hạng mục máy tính tiến triển cực kỳ thuận lợi, tiến độ so với dự tính tăng lên rất nhiều.
Bên nhận báo cáo tiến độ thì vẻ phấn chấn, rót một lượng đầu tư nhất định đối với hạng mục.
Chỉ mới hai tháng, tiến độ quá nửa.
Tiến độ khả quan, Tiêu Hiểu thấy trong phòng thí nghiệm ban ngày theo thí nghiệm, buổi tối còn thức đêm suy nghĩ tri thức mà ban ngày cô , liên tục hai tháng như vật, quầng mắt thâm của nhiều nom mà dọa .
Tiêu Hiểu bèn cưỡng chế cho nghỉ hai ngày, để cho tất cả bọn họ đều nghỉ ngơi.
Ánh mắt nhiều lấp lánh, thoạt là nghỉ ngơi, tám phần mười là thừa dịp ngày nghỉ nghiên cứu thật kỹ những ghi chép đó.
Tiêu Hiểu liếc mắt họ, thẳng: “Cho ngày nghỉ là để nghỉ ngơi dưỡng sức, nhiệm vụ của nửa phần tiếp theo sẽ nặng hơn, gian nan hơn so với , nếu để phát hiện ai nghỉ ngơi thật ngày nghỉ thì sẽ hủy bỏ giảng bài buổi trưa.”
“Cô Tiêu, thể , ngài thể bỏ giảng bài .” Cô như , trong tổ hạng mục đều quýnh lên.
“Vậy hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
Hầu hết những tổ hạng mục đều ba bốn mươi tuổi, Tiêu Hiểu bảo bọn họ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, họ còn tưởng thật ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc Tiêu Hiểu mới nở nụ : “Dù cho các vị tiền bối nóng ruột hơn nữa cũng quý trọng thể, nếu hạng mục thành , thể các vị suy sụp thì chẳng là tổn thất của chính phủ và nhân dân.”