Vương Vệ nghiêng đầu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Cô mặt băng gì, nơi an .”
Lần Tiêu Hiểu nũng nịu như những ngày thường mà là bình thản : “Nếu là an tại còn khăng khăng theo ý ? Anh cảm thấy nếu như xảy chuyện gì còn thể yên tâm ăn cá mà câu lên ? Anh , cũng , nếu c.h.ế.t thì hai chúng cùng c.h.ế.t là .”
“Cô...”
“ ?” Tiêu Hiểu ngẩng đầu lên, lạnh mặt hề ý nhường.
“Cô còn ăn cơm nữa thì sẽ c.h.ế.t đói.” Ở mặt , Tiêu Hiểu vẫn luôn ngoan ngoãn như một con mèo, Tiêu Hiểu ngọt ngào mềm mại như khiến mơ màng giống như uống mật ngọt.
Tiêu Hiểu trong lòng lạnh mặt, chằm chằm hề ý định nhường nhịn khiến trong lòng Vương Vệ bắt đầu run rẩy. Anh phát hiện, Tiêu Hiểu như cũng thích.
“Nếu như , khi c.h.ế.t đói hai chúng sẽ cùng rơi lòng sông, c.h.ế.t đuối thì là c.h.ế.t rét.” Tiêu Hiểu bình tĩnh .
Lúc Tiêu Hiểu dùng giọng mềm mại Vương Vệ nỡ chiều theo, nhưng giọng điệu thể hiện tâm trạng chút gợn sóng như hiện giờ của cô khiến trong lòng chột , dám theo.
Vương Vệ phiền não vò đầu, thở hổn hển dậy: “Được , câu nữa là chứ gì? Cũng xem xem chịu giày vò như là vì ai, lòng của khác.” Anh kéo Tiêu Hiểu dậy, kéo cô khỏi mặt băng, đầu chỉ cô : “Là tự cô đó, đừng hòng câu cá cho cô ăn nữa, cô cứ chờ c.h.ế.t đói .”
Tiêu Hiểu thích mềm thích cứng, thỉnh thoảng cứng rắn một chút để thấy một mặt khác của cô thì sẽ cảm thấy mới mẻ, kích thích. nếu cứ luôn cứng đối cứng với như , Vương Vệ sẽ giơ gai nhọn cơ thể .
Vành mắt cô lập tức đỏ lên, vô cùng ấm ức thút thít: “Còn là vì sợ xảy chuyện gì ? lo lắng cho , tình nguyện đói bụng cũng mạo hiểm, còn mắng , hu hu hu...” Vừa lau nước mắt.
Lần Vương Vệ há hốc mồm, tay chân luống cuống lau nước mắt cho Tiêu Hiểu: “Cô...cô cái gì chứ? chỉ là thuận miệng như thôi, cô cho , chỉ là lo cô sẽ đói bụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-36.html.]
Hai mắt Tiêu Hiểu ầng ậng nước, ngẩng đầu lên : “ cho dù đói bụng, cũng chuyện nguy hiểm như , hiểu ?”
Vương Vệ vội vàng gật đầu: “ .”
“Vậy theo hết, ?” Tiêu Hiểu ghé sát Vương Vệ, kéo lấy góc áo của , đầy mong đợi.
Vương Vệ lắc đầu, theo Tiêu Hiểu hết, trở thành đàn ông sợ vợ ?
“Được , , ông đây đều sẽ theo cô hết, đừng nữa.” Vương Vệ cam chịu , đó than thở một tiếng, thật là đau đầu, khó trách đời nhiều đàn ông sợ vợ như . Một khi vợ lóc với thế , con nó chứ ai mà chịu ?
Tiêu Hiểu lập tức nín mỉm : “Anh thật ~”
Nhìn thấy bản lĩnh đổi sắc mặt của Tiêu Hiểu, Vương Vệ cực kỳ hoài nghi mắc bẫy, nhưng dám đổi ý, dứt khoát cô vợ phiền lòng nữa, cất hai sợi dây cỏ trong đống tuyết mới kéo Tiêu Hiểu rời .
Trên đường về Vương Vệ nhịn mà than thở: “Lần đúng là thiệt , cá câu , việc uổng công lâu như .”
Tiêu Hiểu khoác cánh tay Vương Vệ ngọt ngào: “Có ăn cá cũng , thương còn lấp đầy bụng hơn là ăn cá.”
TBC
Vương Vệ hừ một tiếng: Xem Vương Vệ thực sự thích thảm.
Bởi vì cho Vương Vệ câu cá nữa, để lo lắng, mỗi bữa Tiêu Hiểu đều cố nhẫn nhịn ăn hết nửa bát cơm, cứ chịu đựng như , cuối cùng cũng chịu đựng đến đầu mùa xuân.
Dường như chỉ trong một đêm, đất đai sục sôi sức sống, tuyết cũng tan, tiếng nước chảy từ lòng sông xa xa truyền đến, ngọn cỏ mới nhú trang điểm cho mặt đất thành màu xanh lá, chim chóc bắt đầu hót vang, cành cây trơ trụi bắt đầu nảy mầm...
Đợi khi thời tiết ấm áp hơn một chút, cày bừa vụ xuân cũng bắt đầu.