“Chú tư, ăn cơm!” Triệu Yến cách khá xa gọi bọn họ một tiếng.
Thầm hận chân dài, hiện tại thể thật sự tới gọi Vương Vệ và Tiêu Hiểu ăn cơm.
“Đừng nữa, ăn cơm .” Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu còn đang say mê tinh chế dịch bồi dưỡng, Tiêu Hiểu đáp, ghi chép liệu mới mơ màng ngẩng đầu : “Cái gì?”
Vương Vệ bất đắc dĩ: “Ăn cơm.” Anh chai lọ , lập tức cảm thấy chướng mắt dữ .
“Anh , ghi chép nhóm liệu cuối cái .” Tiêu Hiểu xong cúi đầu xuống.
Vương Vệ: “…” Quả nhiên lầm, chai lọ thật sự đáng ghét.
Lại qua một hồi lâu, Tiêu Hiểu rốt cuộc buông giấy bút xuống, ngẩng đầu thấy Vương Vệ đang xụ mặt bên cạnh.
Tiêu Hiểu thầm trong lòng, bỗng nhiên nhảy dựng.
Vương Vệ thấy sắc mặt cô căng thẳng, bất giác ôm lấy cô: “Cô điên gì đấy?”
Tiêu Hiểu ngẩng đầu, tủm tỉm , dịu dàng hỏi: “Sao thế, tức giận?”
Vương Vệ đầu : “ tức giận cái gì?”
Tiêu Hiểu đưa tay nắm lấy cằm : “Miệng sắp dính lên lọ dầu , còn tức giận. Đi thôi, ăn cơm.” Trong mấy ngày nay, cô cũng học theo nhiều tiếng lóng địa phương ở đây, nhiều thứ thú vị, chờ khi về Tinh Tế thì thể chỉnh sửa , nhập lịch sử ngôn ngữ tổng hợp.
Trở Tinh Tế…
Nghĩ đến đây, Tiêu Hiểu dừng một chốc, lúc mới phát hiện từ khi nào cô cũng còn sự cấp bách cả ngày đều về như ban đầu.
“Sao ?” Vương Vệ lập tức hỏi.
“Không gì, đói , thôi.” Bỏ , nghĩ nhiều như , dù hiện giờ đạt điều kiện, chờ khi về Tinh Tế cũng là khi nào, lẽ cả đời đều nhốt ở đây cũng chừng.
Tới bàn cơm, Vương hai khoan thai tới muộn thì nhịn mà châm chọc: “Thật đúng là xem chính là ông lớn, để nhiều như chờ hai chúng bây.”
Lúc Tiêu Hiểu mới phát hiện đồ ăn và cơm bàn đều động, tất cả đang chờ bọn họ. Cô như suy tư gì đó, tầm mắt lướt qua nhà họ Vương một vòng, lúc Vương Vệ chế giễu thì kéo : “Xin , là con sai, Vương Vệ vì chờ con nên mới đến trễ.”
Cô xin , Vương cũng tiện gì nữa, chờ xới cơm xong, Vương hỏi Tiêu Hiểu: “Rốt cuộc là cả ngày mày chỉnh sửa thứ gì , tan việc liền xúi thằng tư lên núi, , núi vàng chờ chúng bây đào !”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-41.html.]
Cha Vương đụng đụng Vương, mấy chuyện đó gì, khó khăn lắm thằng tư mới nổi giận, thể yên mà ăn bữa cơm .
Mẹ Vương cũng hối hận, nhưng bà quen dùng giọng điệu như mà chuyện với Vương Vệ, giờ Tiêu Hiểu là vợ Vương Vệ, bà cũng tự động đặt thái độ như đối với Vương Vệ lên Tiêu Hiểu.
Lần Vương Vệ nhịn nổi nữa: “Chúng đào vàng là đào bạc, cần bà lo !”
“Mày là do tao sinh, tao thể lo!” Mẹ Vương buột miệng thốt .
Lời khỏi miệng, nhà họ Vương đồng thời đổi sắc mặt.
Vương Vệ xong bỗng nhiên ha hả, đến nước mắt cũng ứa , ngón tay lau nước mắt khoé mắt, dùng giọng điệu khiến khiếp sợ, : “Bà hổ mà là do bà sinh? Không sai, chuyện xui xẻo nhất đời chính là để bà sinh .”
Tiếng dứt, bỗng nhiên bộc phát, một chân đá lăn cái ghế mặt, phát một tiếng vang thật lớn, khiến sắc mặt trong phòng ai nấy trắng bệch.
Hai tay Vương Vệ đập mạnh lên bàn, giọng điệu lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sự hung ác kiềm chế: “ cmn, bà ném lên núi , bà sinh , tận tay để chết, một mạng đổi một mạng, ông đây nợ bà! Nếu để thấy bà bậy bạ, cmn sẽ vặn đầu bà xuống bô!”
Vương Vệ phẫn nộ mê đầu óc, sắc mặt Vương, trong lòng một giọng ngừng kêu gào: Giết bà , g.i.ế.c bà , cái mạng bần tiện vốn dơ bẩn, bằng cùng xuống địa ngục…
“Vương Vệ, Vương Vệ…”
Bỗng nhiên một giọng mềm mại, ngừng nhẹ nhàng gọi từng tiếng bên tai , trong sự ấm áp mang theo sức mạnh kiên định…
Vương Vệ theo tiếng nghiêng đầu về phía Tiêu Hiểu, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
Tiêu Hiểu ngọt ngào với , kiên định lẫn từ tốn đặt tay cô tay Vương Vệ, đó mười ngón tay đan , tay cô nhỏ nhắn, gầy gò, nhưng giống như cây cột cục lực nhất thế gian, lập tức khiến cơn giận như thủy triều của Vương Vệ thối lui, cũng bình tâm .
“Đi…” Anh nghẹn giọng, kéo Tiêu Hiểu xoay rời .
“Chờ một lát, cho dù cãi cũng ăn cơm chứ.” Tiêu Hiểu rút tay khỏi tay Vương Vệ, bưng đồ ăn của hai lên: “Đi thôi, chúng về phòng ăn.”
Vương Vệ lau mặt, trầm thấp ừ một tiếng.
Chờ hai , mấy khác trong nhà họ Vương mới lấy tinh thần.
Anh cả Vương thấy sắc mặt Vương trắng bệch: “Mẹ, gì , khó khăn lắm thằng tư mới như kích động, chọc nó gì?”
Môi Vương run run, cắn răng: “Vốn dĩ nó là do sinh, còn ?”
Những khác trong nhà họ Vương hai mặt , đều cúi đầu nữa, cả Vương thầm than một tiếng: Lời tự với xem thẹn với lòng !