Tiêu Hiểu ngẩng đầu, như mà như giận Vương Vệ: “Anh đang chê em ?”
Vương Vệ cái cho da đầu tê dại, lập tức sửa : “Anh đùa đó, mặc dù những việc vặt vãnh , nhưng đầu óc của em thông minh, đây mới là việc lớn.”
Tiêu Hiểu lập tức híp mắt, dụi dụi lòng Vương Vệ như một chú mèo con: “Em là hiểu rõ cái của em nhất mà.”
Vương Vệ cảm thấy nhận thức sợ hãi quá nhanh, chút đàn ông, nhưng nếu như đối đầu với Tiêu Hiểu, cũng sợ ánh mắt của cô. Cho dù là như , nếu Tiêu Hiểu thì đau lòng còn là ? Không thể gì khác hơn là hừ một tiếng: “Ai bảo là chồng em chứ?” Thể diện dần dần bù đắp cũng .
Tiêu Hiểu vô cùng tán thành với lời của Vương Vệ: “, là chồng nhất.”
Vương Vệ lập tức cả thoải mái.
TBC
Nếu xây nhà, đầu tiên là một cái nền móng. Vương Vệ là theo phái hành động, mới quyết định xong kéo Tiêu Hiểu khắp thôn xem đất.
Hiện giờ cày bừa vụ xuân thành, thời gian của cũng rảnh rỗi, thời tiết cũng coi là quá nóng, các xã viên của thôn Tiểu Tiền đều tụm năm tụm ba với bện dây cỏ tay khoác lác tám chuyện.
Vương Vệ và Tiêu Hiểu , tất cả đều nhịn về phía hai họ.
Không còn cách nào, hai thực sự quá , nhất là Vương Vệ, trong đám đàn ông thấp bé gầy gò của thôn Tiểu Tiền, đến cũng thể so sánh thành thiên thần.
Cho dù là thiếu nữ là thiếu phụ, tâm trí kiên định thì cũng sẽ thất thần trong chốc lát, chút chịu công kích của sắc , tầm mắt quả thực là dán lên Vương Vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-62.html.]
Tiêu Hiểu gảy gảy lòng bàn tay Vương Vệ, liếc một cái.
Vương Vệ trong nháy mắt lĩnh hội, trong mắt nhất thời như đóng băng trừng mắt với những đang , thét: “Nhìn cái gì? Ông đây vợ , thì khác .” Anh nhiều chằm chằm như cũng tự nhiên, còn bằng giống như thấy tránh thật xa. Nếu như Tiêu Hiểu tức giận, chẳng lẽ những thể giúp dỗ dành ?
“Oa, thật dữ dằn...”
“Quả nhiên là tên lang sói...”
Các cô gái sắc mê hoặc khi Vương Vệ hét như cuối cùng cũng tỉnh táo , liên hệ với những lời đồn đây của , nhất thời dọa sợ bỏ chạy tứ phía.
Sau khi Vương Vệ hét lên, tay của Tiêu Hiểu lập tức đổi từ gảy gảy sang sờ sờ, ngón tay xoay tròn tròn trong lòng bàn tay của , híp mắt : “Sao như , bọn họ đều là con gái, bọn họ sẽ đau lòng lắm đấy.” Nếu như nụ của cô giống như một con mèo mới trộm thịt thì độ đáng tin trong lời thể sẽ cao hơn một chút.
Vương vệ hừ một tiếng, nắm lấy ngón tay đang quấy phá của cô chế nhạo: “Tiêu Hiểu, em đối với như thú vị lắm ? Sao đây phát hiện em giả dối như chứ?”
Tiêu Hiểu hì hì: “Chỗ phát hiện còn nhiều lắm.” Cô bỗng nhiên bám lấy cổ của Vương Vệ, kéo đầu của xuống thấp hơn một chút, ghé bên tai , giọng điệu rõ ràng vẫn mềm mại nhưng hiểu mang theo chút quyến rũ: “Đợi khi chúng giao lưu sâu sắc thì sẽ hiểu thôi.” Lúc tách là vô tình cố ý, Vương Vệ cảm thấy vành tai dường như thứ gì đó ướt át l.i.ế.m .
Đợi khi hiểu ý của Tiêu Hiểu cùng với cảm giác tiếp xúc ẩm ướt nghĩa là gì, cả Vương Vệ lập tức giống như nồi nước đun sôi, nóng ào ạt cuồn cuộn bay ngoài.
Vương Vệ giữ lấy Tiêu Hiểu, cắn răng : “Con nó, em ...” phóng túng như chứ? Anh theo bản năng qua xung quanh, cũng may khi thét, xung quanh còn ai.
Lúc Tiêu Hiểu mở đôi mắt long lanh vô tội , nghi hoặc hỏi: “Em ? Ôi, mặt đỏ như chứ? Không lẽ là sốt ?” Vừa đưa tay sờ lên trán Vương Vệ.