Quả nhiên, đợi đến khi Vương Quyên chật vật ôm lương thực đến cửa thôn, một đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh dắt xe đạp đợi ở đó.
Thấy Vương Quyên đòi lương thực, mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ. đợi đến khi Vương Quyên đến gần, khi thấy rõ lương thực thì nhíu mày, chút bất mãn lên tiếng: “Sao chỉ như ?” Lại còn đều là lương thực phụ cũ kỹ như khoai lang, khoai tây, lương thực thô và lúa mạch. Anh thích ăn gạo, lúc thấy một hạt.
Lúc còn trẻ Vương Quyên cảm thấy Trần Gia Minh nhã nhặn lễ độ, tuấn tú lịch sự, còn bát cơm sắt là nghề công nhân, nhất thời yêu thích đến điên đảo, giở hết thủ đoạn để gả cho .
Sau khi gả mới phát hiện, Trần Gia Minh cha nuông chiều quá, gánh vác bao nhiêu, đồ ăn ngon quần áo trong nhà cho tiên.
Trở thành thành phố cũng như ban đầu cô nghĩ.
bây giờ cô gả cho Trần Gia Minh, cô hộ khẩu công việc, chỉ thể sắc mặt của Trần Gia Minh và cha . Bản mới mất hết mặt mũi mới đổi lấy lương thực, bây giờ chồng ghét bỏ như .
Trong lòng cô bực bội hơn nữa cũng lộ vẻ mặt vui vẻ với Trần Gia Minh: “Anh cũng đấy, năm ngoái thu hoạch , nhà em cũng chia bao nhiêu lương thực, chỉ những thứ , còn là do em khó khăn lắm mới lấy về đấy.” Sau đó cô kể tỉ mỉ quá trình lấy lương thực ở nhà họ Vương cho Trần Gia Minh, còn cố ý thê thảm hơn vài phần.
TBC
Vương Quyên vẫn luôn chu đáo tỉ mỉ, trừ một điểm là xuất nông thôn , Trần Gia Minh vẫn hài lòng với Vương Quyên. Nghe mặt lộ vài phần đau lòng: “Vất vả cho em .”
Vương Quyên lắc đầu: “Chỉ cần và các con thể ăn no mặc ấm, cho dù em chọc tức một chút cũng .” Tình cảm của cô với Trần Gia Minh phai nhạt nhiều, sở dĩ ấm ức cầu như , chỉ là vì hi vọng Trần Gia Minh thể trợ giúp phía hai ông bà họ Trần, cho cô một công việc trong nhà máy.
Vương Quyên cuối cùng vẫn lấy lương thực , đó liên tục suốt vài ngày, bầu khí trong nhà họ Vương vẫn lắm, Triệu Yến và Phùng Xuân coi thành ngoài. Hai thể nuốt cơn giận , thường xuyên lén lút than phiền cha Vương và Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-76.html.]
Chuyện vốn liên quan đến Tiêu Hiểu, phần lương thực của Vương Vệ cân , đặt ở trong phòng bọn họ. Chiều mai đội trưởng họp, tiến hành bỏ phiếu nền nhà.
Vương Vệ đang bận bịu chuyện . Bên ngoài trời nắng quá, yên tâm để Tiêu Hiểu theo.
Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đồng ý, cô thể vẽ sơ đồ cấu trúc nhà, còn thể suy nghĩ xem thể cải tiến vật liệu xây nhà một chút . Trong thôn Tiểu Tiền là nhà đất, một ít nhà bằng gạch cũng thô sơ, hơn nữa nếu mua gạch còn nhà máy gạch huyện.
Cô và Vương Vệ đều là hai bàn tay trắng, đương nhiên là mua nổi gạch.
Đây là nhà của riêng cô và Vương Vệ, Vương Vệ nhiệt tình với đầu tư , buổi tối lúc ôm Tiêu Hiểu dông dài rằng xây nhà như thế nào, trong ánh mắt như tràn ngập ánh , tràn đầy mơ ước.
Sự nhiệt tình của cũng lây cho Tiêu Hiểu.
Từ lúc Vương Vệ ngoài Tiêu Hiểu cũng bắt đầu vẽ, sửa sửa đổi đổi, trong chớp mắt vẽ một buổi sáng. Tiêu Hiểu khỏi phòng vươn vai một cái, đúng lúc gặp Triệu Yến và Phùng Xuân bờ sông giặt quần áo.
“Nhị Muội, em cùng bọn chị ?” Từ Tiêu Hiểu phản bác Vương Quyên ngày đó, Triệu Yến cảm thấy Tiêu Hiểu vô cùng mắt, thấy cô híp mắt mà khiến hổ đến mức hận thể chui một cái lỗ, Triệu Yến sùng bái hâm mộ. Nhìn xem, mắng mà cũng cần từ ngữ dơ bẩn. Lại bản cô , lúc cãi thì xắn tay áo phun nước bọt ầm ĩ, giống như một phụ nữ đanh đá. Cô cảm thấy cần học tập Tiêu Hiểu một chút, mắng một cách lịch sự.
Tiêu Hiểu đến bờ sông, hai mắt lập tức sáng lên. Bây giờ thời tiết nóng lên, cô thích mát mẻ, thích nghịch nước. Vương Vệ cảm thấy cô yếu ớt, chỉ cần gió thổi là ngã nên trông coi cô chặt chẽ, rửa mặt cũng dùng nước ấm.
Khóe miệng cô cong lên, đè nén sự vui mừng, gật đầu dè dặt : “Được, Vương Vệ cũng một bộ quần áo giặt.”
Nếu như Vương Vệ phát hiện cô bờ sông thì cô cũng lý do: Cô chơi mà là giặt quần áo cho .