Bà cơm, chẳng một ai mặt lộ vẻ chờ mong, từ khi Vương Vệ lấy khẩu phần lương thực của , Vương Quyên dứt khoát đào bảy mươi cân, bất kể tính như thế nào, lương thực trong nhà đủ để bọn họ ăn đến lúc phân lương thực năm nay .
Thế là Vương càng thêm bủn xỉn, kêu trong nhà đào rau dại, nấu cháo loãng, đó đặt rau dại lên bát cháo loãng thể soi bóng , nhưng rau dại mùi vịt ngon sớm đào sạch , chỉ còn mùi vị chẳng , ăn một miếng miệng, đắng chát, còn mắc cuống họng.
Mấy ngày nay nhà họ Vương nhét nước đầy bụng, khi bước dường như còn thể tiếng vang ùng ục. Ăn no đều là hy vọng xa vời, chứ đừng là chất béo. Dưới tình hình , bất kể ai đột nhiên trông thấy nhiều thú hoang như cũng nhấc nổi chân.
Người nhà họ Vương đối với cửa nhà trống trải kề cà nhấc chân.
Mẹ Vương thấy cả nhà tiền đồ như , lập tức nổi giận trở về phòng nhắm mắt ngơ. Triệu Yến đột nhiên vỗ tay một cái: “Cha nó ơi, cũng giúp chú tư , suy cho cùng hai cũng là em ruột, dù vẫn hơn ngoài.” Ít còn ăn thịt, nếu như nhiều còn thể mang chút ít về nhà.
Phùng Xuân vội lôi kéo hai Vương, tỏ ý bảo cũng .
Khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến, Tiêu Tam Muội dẫn theo mấy em gái khác đợi ở bên ngoài lều tranh .
Thấy thỏ gà rừng trong tay Vương Vệ, liền nhao nhao kinh ngạc hô lên: “Nhiều thịt !”
Vương Vệ đặt lương thực và thú xuống, yên tâm căn dặn Tiêu Hiểu: “Chú ý đừng để bản thương.”
Không đợi Tiêu Hiểu trả lời, Tứ Muội kìm trợn trắng mắt một cái, cô tiếp xúc nhiều, rằng tuy Vương Vệ xem là tính khí , nhưng cũng giống như lời đồn trong thôn, nên đối mặt với to gan hơn nhiều: “Anh rể, đừng chiều chị em hai em quá, chẳng nấu cơm thôi , thể thương gì .”
Lời của Tứ Muội sớm quá .
Sau khi Vương Vệ rời , Tiêu Tam Muội vốn tưởng rằng chính Tiêu Hiểu bếp, ai ngờ cô trực tiếp chạy rửa khoai tây: “Chị hai, em cơm hả?”
Tiêu Hiểu chỉ ước thế, vội khoát tay: “Em , chị thích cái .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-dai-lao-gia-da-xuyen-qua-cuoi-chong-ngheo/chuong-84.html.]
Tam Muội cạn lời, xem lời kìa, ai thích việc chứ. Chị hai của cô đúng là rể cưng chiều càng thêm sa đọa .
Tiêu Hiểu thích sạch sẽ, nhưng năng lực việc cực kém, một củ khoai tây cô rửa gần mười phút, các em mà sốt ruột chết. Bảo cô trực tiếp thái rau, đổi bọn họ tới rửa.
TBC
Tiêu Hiểu ngượng ngùng lui , ngượng ngùng cầm d.a.o lên, nhưng cô nhận thức rõ bản chính là khổng lồ về mặt tư tưởng, còn mặt hành động là lùn, để cô nghiên cứu khoa học ai sánh bằng, nhưng những việc là củi mục.
Cô do dự : “Tam Muội, là chị vẫn nên giúp rửa rau thôi.”
“Chị thái , lúc kĩ năng dùng d.a.o của chị , nhiều như , chị thái nhanh.” Tam Muội đang rửa nồi, đầu cũng chẳng thèm ngẩng.
Tiêu Hiểu chỉ đành cầm d.a.o lên, nghĩ thầm nếu kĩ năng dùng d.a.o của Tiêu Hiểu chân chính , cho dù đổi lõi khác, chừng vẫn còn lưu chút trí nhớ cơ bắp.
Mang theo kì vọng , cô cắt xuống một nhát....
“....Á....” quả nhiên nên đánh giá cao năng lực động tay của cô, một nhát cắt xuống lập tức thấy máu.
Mấy em gái tiếng kêu của cô, vội tới xem, mới phát hiện đầu ngón tay của cô quả thật cắt một một lỗ nhỏ xíu, nhưng nông, mới cắt da lên mà thôi.
Nghe tiếng của Tiêu Hiểu còn tưởng rằng cô đau lắm, ngờ thương xíu, cho miệng ngậm, chẳng còn chuyện gì nữa.
Mấy em gái xem là chuyện to tát gì, Tam Muội : “Không , một lúc là đau nữa, tiếp tục thái .” Những cô gái nông thôn như bọn họ, ai mà chẳng từng thương.
Chút thương xíu xiu căn bản chẳng tính là gì, đến cả Lục Muội bé nhất cũng chỉ thổi thổi cho Tiêu Hiểu, còn nghiêm túc phê bình: “Chút vết thương sẽ đau .”
Tiêu Hiểu thấy đau, cô đau đến nước mắt đều sắp kìm nổi .