Từng một trong họ đều là kiệt tác của , cái c.h.ế.t của họ, càng thể quên trong đời.
Giờ phút , thấy họ một cách trực quan như , khiến nhớ cảnh họ vùng vẫy cầu xin sự sống mặt .
Đáy lòng dâng lên một cảm giác sung sướng khó hiểu, đáng tiếc cảm giác kéo dài, vì Lăng Tùng Bách bật một tấm bản đồ lên màn hình lớn.
Trong phút chốc, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hắn mà thể dự đoán chính xác lộ trình đào tẩu của , thậm chí cả kế hoạch về Đô Thành cũng lường .
“10 nạn nhân đều hại ở Đô Thành, thể thấy nơi ở thường xuyên của ả là Đô Thành. Ả khả năng phản trinh sát cực mạnh, chỉ dựa truy lùng dấu vết là vô dụng, nhất định phỏng đoán tâm lý của ả. Dưới sự truy đuổi gắt gao của chúng , ả chắc chắn sẽ thể dễ dàng ở khu vực xa lạ.”
Hắn chắc như đinh đóng cột: “ dám chắc ả nhất định sẽ tìm cách về Đô Thành, nên trọng điểm của chúng vẫn là khoanh vùng Đô Thành.”
4
Có thắc mắc: “Ả trúng đạn , chịu nổi kiểu di chuyển xóc nảy ? Lựa chọn nhất của ả bây giờ là tìm một nơi trốn kĩ để chữa trị vết thương.”
“ chúng tìm kiếm bao nhiêu nơi mà thu hoạch gì, chứng tỏ ả vẫn luôn chạy trốn, chứ dừng .”
Lăng Tùng Bách nhấn mạnh: “Tuy ả trúng đạn, nhưng trúng chỗ hiểm , chúng rõ. Với một kẻ quen phạm tội mà thủ nhanh nhẹn như ả, lựa chọn đầu tiên chắc là tìm bác sĩ lấy đạn , nên việc điều tra các bệnh viện và t.h.u.ố.c men mới tiến triển.”
Haiz!
Thời buổi đến mua một viên t.h.u.ố.c giảm đau bình thường cũng quét mã đăng ký, đúng là cho đường sống mà.
Nghe ý của họ, vẫn ai gặp Nhậm Vũ Huyên thật, cô lúc nào xuất hiện cũng là một dấu hỏi, chắc là thể cho chút thời gian để thở?
đang mải nghĩ xem bước tiếp theo nên gì, thì Lăng Tùng Bách điểm thẳng tên : “Sĩ quan Nhậm, cô cao kiến gì ?”
Cao kiến?
thì cao kiến gì chứ?
Cao kiến lớn nhất của chính là, nổ s.ú.n.g ở nơi đông qua , vi phạm kỷ luật phá án, đến việc bắt tội phạm , hết nhận một cái kỷ luật .
Thấy chần chừ , cái mồm thối như ăn tỏi của lập tức dùng phép khích tướng: “Sao, hồ sơ ‘Vụ án Hồ Điệp Hoa’, cô nhận ? Hay là nhận , mà thèm xem?”
Chẳng đợi lên tiếng, mỉa mai: “Mấy cái hành vi của cô cho thấy, cô chẳng chuyên nghiệp chút nào, chẳng qua là dựa dẫm gia thế, hữu danh vô thực mà thôi. Đội Hình sự 1 chúng là nơi để cô đến trải nghiệm cuộc sống, nếu tài cán thật sự thì mau cuốn xéo , kẻo xảy chuyện liên lụy khác.”
Ôi trời!
Năm nay đúng là phạm mệnh sát, gã điều về đội Hình sự Đô Thành từ lúc nào. Nếu , nhất định chuẩn kỹ càng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-dieu-tra-chinh-minh-tuyen-tap-an-sinh-tu-7/chuong-2.html.]
mà móc thì ai mà chẳng ?
nhạt: “Sao, chỉ cho phép hệ thống của các hack, tài liệu hỏng, mà cho phép khác xem tài liệu ?”
Trong nháy mắt, cả phòng im phăng phắc, khí vô cùng lúng túng.
bước về phía Lăng Tùng Bách, khinh khỉnh liếc một cái: “Các hành vi của cũng cho thấy, là một đội trưởng hình sự đúng mực. Bản lĩnh lớn , , nhưng cái tính khí thì đúng là thối thật. Nói câu mạo phạm, chứ nếu mà ‘ngon’ á, thì cũng chẳng cần điều tới đây.”
5
Lăng Tùng Bách nhất thời cho cứng họng, trong phòng cũng ai dám lên tiếng.
Im lặng vài giây, đàn ông trung niên lên tiếng giảng hòa: “Chuyện tài liệu hỏng đúng là sơ suất của chúng , nhưng bây giờ bắt quan trọng, nên so đo nữa.”
Không là cao kiến ?
phá án, chẳng lẽ còn tự khai ?
“Đây là hướng truy bắt của ?” lạnh, “Thảo nào vụ án xảy 7 ngày , nghi phạm b.ắ.n một phát mà vẫn bắt ?”
chỉ một ngọn đồi bản đồ, hỏi: “Anh theo vết m.á.u của ả nên mới truy đuổi lên núi, đúng ?
“Chó nghiệp vụ cũng tìm thấy gì, ?”
chỉ con sông dài bên ngọn đồi: “ dám chắc lúc đó ả đường sông.”
Lập tức, trong phòng vang lên tiếng xì xào kinh ngạc, Lăng Tùng Bách cũng chút ngạc nhiên .
tiếp tục: “Theo suy nghĩ của bình thường, trời lạnh thế mà ả dám đường sông, trong tình trạng thương, thì chắc chắn c.h.ế.t.”
“ các đừng quên, ả là một kẻ g.i.ế.c , hơn nữa còn là g.i.ế.c hàng loạt. Ả dùng cùng một cách thức, một thời điểm cố định hàng năm để g.i.ế.c một đặc điểm y hệt, thể ả coi cảnh sát gì, nên thời gian gây án, thủ đoạn gây án, điều kiện chọn nạn nhân đều đổi.”
“Từ đó thể thấy ý chí của ả mạnh mẽ, tâm tư kín đáo, bố cục tinh vi đến mức nào. Ả đoán suy nghĩ của các , nên mới kiên quyết đường sông.”
Lăng Tùng Bách đầy khiêu khích: “Giả sử lúc đó nghĩ đến điểm , nghĩ ả chắc chắn trốn thoát .”
Lăng Tùng Bách khẽ thở hắt một tiếng, ánh mắt chuyển từ coi thường lúc nãy sang ngưỡng mộ rõ rệt.
Hừ!
Đây chính là suy nghĩ của 'cô nương' lúc đó, lẽ nào còn hiểu hơn chính ?
Sắc mặt đàn ông trung niên lắm, ấp úng gì đó, nhưng Lăng Tùng Bách cho ông cơ hội, mà lướt màn hình, mở những bức ảnh nạn nhân c.h.ế.t thảm.