"Phụ   bảo  đến bắt ngươi. Lúc đó  mới , cái tên vô dụng Cố Niên , thê tử cũ  mất   nửa năm   chịu nổi cô đơn, vội cưới vợ mới. Ta đến đây chỉ để xem tận mắt xem  cưới  tiên nữ phương nào, mà  thể khiến  quên sạch bóng hình  cũ chỉ trong vài tháng!"
 
Ta ưỡn thẳng lưng,  hề né tránh ánh mắt của  , đáp trả  lời mỉa mai :
 
"Ngươi thấy là tiên nữ,  thì chẳng thấy gì cả. Ta chỉ là kẻ ăn cơm gạo bụi trần mà thôi."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
 
Vết thương ở hông vì dầm mưa mà âm ỉ nhức nhối, từng cơn đau như nhắc  nhớ rõ  cảnh hiểm nguy lúc .  sợ hãi ư? Trong từ điển của Vương Xuân Nhi  từng  hai chữ đó. Ta  thể để   khinh thường, chỉ khi   chịu mở miệng  chuyện,  mới  cơ hội. Vậy nên  càng  khiêu khích vài câu,    thể moi  chút gì từ miệng  .
 
Hắn   xong, khẽ nhếch môi , nụ  lạnh lẽo như gió thổi giữa đêm đông:
 
"Quả thật... còn gan góc hơn lời đồn."
 
Rồi   chậm rãi cất tiếng, từng chữ như nghiến  từ kẽ răng:
 
"Khó trách tên phế vật Phó Niên   tìm đến ngươi. Dựa  cái tính ngang ngược  để chống  gia quy? Hắn mà cũng xứng  nam nhân ? Thật là... đê tiện."
 
"Phế vật? Đê tiện?" Ta khịt mũi  khẩy: "Tổng thể vẫn hơn loại cậy quyền ỷ thế, cướp đoạt tài sản  khác."
 
Ánh mắt Cố Sâm sắc bén như dao, lướt qua mặt . Hắn  hít sâu, như cố kìm nén điều gì.
 
"Cậy quyền ỷ thế? Cướp đoạt?" Hắn   khẽ, tiếng  đầy châm biếm và bi thương vô tận: "Ngươi thì  gì? Ngươi thì hiểu gì?"
 
Mưa lất phất rơi, mang theo cái lạnh thấu xương. Ánh mắt Cố Sâm chìm  hồi ức và đau đớn gần như cuồng dại.
 
"Liên Nhi…" Hắn  lẩm bẩm cái tên , giọng đầy đau đớn xé lòng: "Nàng  vốn  là của , Cố Sâm!"
 
Ta   câu chuyện thứ hai về Cố Thanh Liên.
 
13
 
Cố Sâm và Cố Thanh Liên cùng lớn lên từ thuở nhỏ, là đôi thanh mai trúc mã.
 
Ngày xuân, nàng  hái hoa  núi cài bên tóc mai, kiều diễm hơn cả muôn hoa. Nàng   bên suối, váy áo và giày ướt nước,  trật chân. Cố Sâm cõng nàng  về nhà. Hơi thở nàng  phả  gáy  , nhẹ nhàng mà ấm áp.
 
Mùa hạ ve kêu, họ  hóng mát  gốc cây. Hắn  quạt cho nàng , đầu ngón tay khẽ run, vô tình chạm trán nàng . Mặt nàng  ửng hồng như ráng chiều.
 
Ngày nàng  cập kê,   tặng nàng một miếng ngọc bội bạch ngọc, mặt  khắc tên nàng . Đó là bạc do   cặm cụi  văn thư thuê mà tích góp  từng đồng xu nhỏ,  cẩn thận leo lên Thiên Tầng Thê, thành tâm quỳ lạy, cầu một vị đại đức cao tăng khai quang chú nguyện. Hắn  , chính tay  kiếm bạc mua vật định tình tặng nàng , chứ  dựa  ai khác.
 
Hắn  : "Liên Nhi, chúng  mãi mãi  rời xa,  ?"
 
Nàng  nhận lấy ngọc bội, đôi mắt cong cong như trăng non, gật đầu trong niềm vui vô hạn.
 
Nàng  thích nhất là ô mai sên đường của tiệm Trương Ký. Mỗi độ mơ chín,   tan học từ thư viện là   đường vòng ba dặm chỉ để mua cho nàng  một gói nhỏ. Nàng  từng : "Sâm ca ca, đợi khi chúng  thành , sẽ trồng đầy mơ trong sân, tự tay  lấy,  sẽ   chạy xa nữa."
 
Họ từng   đến thế. Từng dịu dàng, thuần hậu đến thế.
 
Thế mà tất cả… đều  một kẻ tên Phó Niên, một tên ăn mày từ xứ lạ, phá hủy!
 
Hắn giả đáng thương, giả ôn nhu, giả nhã nhặn, giả hiểu lễ nghĩa. Hắn  trúng  sự mềm lòng của Liên Nhi! Từng bước, từng bước, tính kế thâm sâu!
 
Hắn chính là một kẻ lừa đảo độc ác!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-do-ta-mang-danh-ke-mau-den-het-doi/chuong-7.html.]
Hắn cướp mất nàng !
 
Cái tên bỏ  , đến  còn chẳng nuôi nổi, dựa  cái gì?
 
Hắn  gì ? Hắn cho nàng   điều gì?
 
Ngoài việc kéo nàng  xuống vũng bùn, bắt nàng  cùng   chịu khổ sở, đói rét, chịu cả trăm điều tủi hờn!
 
14
 
Mặt Cố Sâm méo mó vì đau đớn và giận dữ: "Liên Nhi, rốt cuộc   gì , khiến nàng nỡ bỏ  mà ?"
 
Thấy  dần mất lý trí,  lên tiếng: "Cố đại nhân, ngài  miếng ngọc bội ngài   đang ở trong tay ai ?"
 
Cố Sâm sững sờ, như lấy  lý trí, giọng trầm xuống: "Đương nhiên là trong tay Liên Nhi. Ngươi hỏi điều   ý gì?"
 
"Không! Nó ở trong tay phụ  ngài!"
 
"Cái… Cái gì?"
 
Đồng tử Cố Sâm co rút, ánh mắt tràn đầy mơ hồ và kinh ngạc! Cả  cứng đờ như tượng đá. Sắc m.á.u rút sạch khỏi gương mặt  , để  một màu xám xịt, còn thảm hơn cả bùn đất.
 
Đôi mắt từng bốc lửa giận dữ và hồi ức, giờ đây chỉ còn  cuồng nộ lạnh lẽo.
 
"Ngươi… Ngươi   gì?!" Giọng  run rẩy, mang theo một sự thê lương nghẹn ngào: "Trong tay… phụ  … ?"
 
Không khí bỗng chốc c.h.ế.t lặng.
 
Cơn mưa lạnh vẫn  ngừng rơi, như một bức màn dày ngăn cách giữa  và  .
 
Cố Sâm thở gấp, từng  nặng nề, rối loạn như biển sóng. Một lúc ,   ôm mặt, giấu  ánh  đang vỡ vụn.
 
Nước mắt từng giọt lặng lẽ tràn qua kẽ tay.
 
15
 
Thảo Nha chạy đến, ngửa mặt : "Mẫu , cơn mưa  rơi thật mềm mại."
 
Cố Sâm đang bước lên xe ngựa, bỗng dừng . Lưng   cứng đờ như  điểm huyệt.
 
Chắc hẳn…   nhớ  .
 
Từng  , cũng từng  với   như .
 
Ta dường như cảm nhận  trong tim  , tình yêu và hận thù đang cuộn trào như nước lũ, chỉ chực phá vỡ đê điều mà tràn  cuốn sạch tất cả.
 
… tất cả những điều , với Cố Thanh Liên,  nghĩa lý gì?
 
Ta siết chặt bàn tay nhỏ bé của Thảo Nha, khẽ : "Mưa lớn , chúng  về nhà đợi phụ ."
 
Thảo Nha bước  một bước,  ngoái đầu ba . "Mẫu ,  … Sao trông đáng thương thế ạ?"